Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 3312: [3312 ] dũng cảm không sợ (length: 4125)

Việc phân loại bệnh nhân nhanh chóng thể hiện được chỗ tốt, từng người phụ trách công việc riêng, không còn hỗn loạn, không còn cảnh người này hỏi người kia bệnh nhân này đã có ai xem qua chưa. Sau khi xe cứu thương và các xe cứu hộ khác đến, không cần phải phân loại tỉ mỉ nữa, bệnh nhân nào cần ưu tiên đưa đi có thể do người phân loại quyết định trực tiếp, tăng cao hiệu quả. Mỗi bệnh nhân đều có bác sĩ cấp cứu tại chỗ phụ trách, như vậy sẽ an tâm hơn, không còn hoảng loạn.
Công tác cứu chữa tại hiện trường được tiến hành một cách trật tự. Chỉ là do nhân viên y tế từ đầu đến cuối có hạn, mỗi bác sĩ phải phụ trách không ít bệnh nhân. Đây mới chỉ là khu vực bên ngoài, đã có đến mười hai người bị thương, năm chiếc xe gặp nạn.
Đi sâu vào khu vực thuộc trung tâm tai nạn, đống đổ nát từ sạt lở gần như chiếm hết mặt đường, xe cộ nếu không rơi xuống rãnh ven đường, thì bị va đập đến biến dạng hoàn toàn, hoặc là trực tiếp bị chôn vùi. Nghe nói dưới lớp đất đá sạt lở là khu lều ở của công nhân. Số lượng xe cộ bị ảnh hưởng ở đây nhiều vô kể, trong bóng tối mờ mờ ảo ảo, khiến người ta có cảm giác đoạn đường xảy ra tai nạn rất dài, dự đoán chắc chắn không chỉ năm chiếc xe gặp họa, mà có thể lên đến mười mấy chiếc. Con số cụ thể phải chờ khi tai nạn qua đi mới có thể thống kê được.
Ngoài mấy bệnh nhân ban đầu, mấy vị lão sư có chút không yên tâm, đi theo bên cạnh nàng xử lý bệnh nhân để quan sát năng lực phân loại bệnh nhân của nàng có đáng tin hay không, nhưng một khi đã xác nhận không sai sót, bệnh nhân được phân loại tốt, cả bốn vị lão sư đều bận rộn xử lý những bệnh nhân do nàng phân loại, không rảnh phân thân. Rất nhanh sau đó, Tạ Uyển Oánh trở thành người đơn độc tác chiến.
Cầm đèn pin lên, bây giờ nàng là người đầu tiên một mình tiến vào trung tâm khu vực tai nạn.
Mưa bão không phải có thể dừng ngay được, sấm chớp vang dội, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng đất đá tiếp tục trượt xuống.
Cùng tài xế taxi bận bịu khiêng người bị thương từ bánh xe di động ra xong, Tạ Trường Vinh quay đầu nhìn thấy con gái đang đi về phía xa, vội vàng xốc rương dụng cụ lên, chạy chậm đuổi theo.
Nhảy lên đống đất, tiến lên phía trước mấy bước, Tạ Uyển Oánh phát hiện bạn học cùng lớp cấp ba của mình đang ngồi trên chiếc xe khách nhỏ.
Chiếc xe khách nhỏ này là xe chở hàng, lúc xảy ra chuyện tài xế đã nhanh trí cho xe lao thẳng vào rãnh ven đường rồi dừng lại ngay lập tức, một bên cửa xe bị khối đá chắn kín mít, may mà những người trong xe phần lớn không sao. Không giống như hai chiếc xe phía sau do phản ứng không kịp đã bị đất đá vùi lấp, thân xe bị va đập nát bét. Những tài xế và hành khách bị mắc kẹt bên trong nhân viên y tế không thể tiếp cận được, chỉ có thể chờ xe cứu hỏa đến giải cứu, tình huống sinh mạng của họ có thể tưởng tượng được là rất đáng lo ngại.
Các bạn học bị mắc kẹt trong xe không dám tự mình nhảy ra khỏi cửa sổ, bởi vì đám người này đã tận mắt chứng kiến lớp trưởng và giáo viên vừa trốn ra khỏi xe trước đã bị đất vùi lấp.
Sau sự việc kinh hoàng này, bọn họ chỉ dám ở trong buồng xe cất giọng gọi cứu mạng. Vốn định giở trò bắt nạt đạo đức với Tạ Uyển Oánh, nhưng kêu nửa ngày không ai tới nên bọn họ không dám mắng nữa, đã rõ hậu quả của việc đắc tội Tạ Uyển Oánh là gì.
Một chùm đèn pin chiếu vào chiếc xe khách nhỏ.
"Oánh Oánh!" Đám người này nước mắt đầm đìa, nhìn Tạ Uyển Oánh giống như đang nhìn một vị thiên sứ từ trên trời giáng xuống.
Lúc này trong lòng đám người này thật sự nghĩ rằng, Tạ Uyển Oánh là vị thiên sứ dũng cảm nhất, đang tỏa sáng rực rỡ trong đêm nguy hiểm.
Đèn pin quét một vòng bên trong xe, sau khi Tạ Uyển Oánh chắc chắn những người trong xe này bị thương không quá nghiêm trọng, có thể di chuyển được, cô nói với cha mình: "Ba, ba giúp bọn họ chui ra từ cửa sổ xe đi."
"Còn con thì sao?" Tạ Trường Vinh hỏi.
Dù là trọng nam khinh nữ thì vẫn là máu mủ ruột thịt, sao có thể làm ngơ khi con gái mình gặp chuyện ở đây được.
Tạ Uyển Oánh nói: "Phía dưới có người bị thương, con đi xem thế nào."
Nghe đám bạn học nói, lớp trưởng và chủ nhiệm lớp giả tạo đang bị vùi trong đống đất, đó là hai người bị thương, dù sao cô cũng phải đi xem tình hình thế nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận