Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 503 - Dùng kế khích tướng



Chương 503 - Dùng kế khích tướng




Người nhà bệnh nhân càng không cần phải nói, cần phải tuân thủ pháp luật. Nhất định bà Quách cho rằng nằm viện cũng giống nằm ở nhà mình, sai khiến nhân viên y tế không khác gì bảo mẫu nhà bà ấy.
“Thật tình.” Y tá hiểu rõ chuyện thường tình này, giải thích với bác sĩ: “Tự bà ấy nói là trong nhà bà ấy có bác sĩ gia đình. Thường ngày bảo mẫu và bác sĩ gia đình chỉ cần nghe theo chỉ đạo của bà ấy. Lần này không phải hai vợ chồng họ đến đây tham dự buổi tiệc rượu, nghe người ta giới thiệu xong chủ nhiệm Thẩm của chúng ta ở phòng chuyên môn, căn bản không muốn tới đây trực.”
Nguyên lai là thứ hai phòng khám chuyên môn của chủ nhiệm Thẩm tiếp nhận bệnh nhân, khó trách tự kiềm chế được tâm thái hơn người thường.
Thẩm Cảnh Huy chắc chắn không muốn qua nịnh bợ kẻ có tiền, bất quả dựa vào bệnh trạng khẩn cấp của bệnh nhân, với tư cách bác sĩ nhìn ra bệnh nhân có chỗ nào không đúng, tranh thủ thời gian gọi lại bảo viện quan sát.
Chuyên gia Quốc Hiệp người ta có tư duy chuyên nghiệp, bà Quách lại không nghĩ như vậy, cho rằng chỉ có thể để chuyên gia đến phục vụ bọn họ. Tuổi trẻ không hiểu chuyện nên bác sĩ và y tá không thể vào được phòng bệnh của chồng bà ấy.
Gọi điện cho chủ nhiệm Thẩm? Chủ nhiệm Thẩm khẳng định để người trẻ tuổi bọn họ đưa ra bằng chứng thuyết phục bệnh nhân. Giả sử gặp chuyện không may, trực vẫn là trực. Tóm lại, làm nhân viên trực tuyến 1 không dễ làm.
Để y tá rời đi, Tôn Ngọc Ba tự mình đến gõ cửa.
Cộc cộc cộc, cộc cộc cộc, gõ một lúc, người bên trong vốn tính giả chết để phân cao thấp với người ngoài cửa. Sau này thật sự nghe tiếng đập cửa không ngừng lại, bà Quách nóng nảy mở miệng nói chuyện: “Mấy người lại gọi, tôi gọi đám lãnh đạo của mấy người đến đấy!”
“Cô mở cửa trước đã.” Tôn Ngọc Ba đứng ngoài cửa giải thích: “Chúng tôi là bác sĩ có chuyện cần trao đổi với bà, về bệnh tình của chồng bà.”
“Chồng tôi mệt quá ngủ rồi. Giấc ngủ của anh ấy không tốt, một khi ồn ào thức dậy người đầu tiên bị mắng chính là tôi. Chồng tôi không cần mấy người. Có chuyện gì, tôi sẽ liên hệ lãnh đạo của các anh.” Bà Quách sợ chồng mắng, một mực không dám mở cửa.
“Không được. Lãnh đạo của chúng tôi không trở về vào buổi tối. Nếu chồng bà đột nhiên xảy ra chuyện, đợi đến lúc lãnh đạo chúng tôi tới cứu cũng đã muộn.”
“Chồng tôi ngủ rồi, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.” Bà Quách đáp.
“Tôi giúp bà mời một bác sĩ có tiếng tới xem bệnh giúp chồng bà.” Tôn Ngọc Ba tiếp tục khích lệ.
“Bác sĩ có tiếng nào? Lãnh đạo của các cậu đi ngủ vào buổi tối. Cậu lừa tôi. Các cậu có thôi đi không, cứ như vậy, chồng tôi chắc chắn bảo tôi trách các anh. Tôi biết một khi các cậu bị khiển trách, hậu quả rất nghiêm trọng.” Bà Quách nói lời cay đắng.
“Bà muốn thì trước tiên tự nhìn xem chồng bà có phải ngủ thật hay không, có thể gọi tỉnh lại không?”
“Tôi mới không cách nào gọi anh ấy dậy.”
Một đám người nghĩ tới biện pháp cuối là cạy cửa vào.
“Bà trách móc chúng tôi, nếu như chứng minh bà không đúng, sẽ thành vu khống.” Mắt thấy giáo sư không thể làm gì khác, Tạ Uyển Doanh tiến lên nói đêm thêm vào lời đó.
Đám người ngoài cửa nghe thấy cô nói câu này liền kinh ngạc, không ngờ phép khích tướng này của cô có hiệu quả rõ rệt, không cần cưỡng ép mở cửa. Chỉ thấy bà Quách bỗng nhiên đứng lên xông ra bên ngoài, hô mở cửa rồi xông đến trước mặt Tạ Uyển Doanh vội vàng gào thét: “Ai vu khống ai? Tôi và mấy người đã từng nói chuyện nhiều lần, chồng tôi khó lắm mới ngủ được, các cô cậu không nên đánh thức anh ấy, có phải mấy người muốn hại chết tôi không?”
Dội sạch bồn nước bẩn làm người ta vội vàng không kịp chuẩn bị. Khiến người không nghĩ tới chính là, bà Quách lại đứa tới đồng minh. Thêm chị gái bệnh nhân nghe thấy động tĩnh bên ngoài liền tới, nhìn thấy một đám bác sĩ đang đứng, thừa cơ hội chạy tới gây ồn ào: “Không sai. Người trẻ tuổi như cô ấy cái gì cũng không hiểu. Em trai tôi đau ngực gần chết, cô ấy không nên đưa em trai tôi đi làm kiểm tra, làm kiểm tra xong lại nói không thể để em trai tôi làm phẫu thuật. Các người để bác sĩ già đến đây đi.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận