Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 1122: Lòng lang dạ sói



Chương 1122: Lòng lang dạ sói




Chương 1122: Lòng lang dạ sói
Bà thích sinh viên lén gọi người này tới. Cô Lỗ tưởng tượng như con đà điểu bị ngã mất đầu, lời đứa con trai nói làm cho bà buồn bực muốn chết.
"Giáo sư Lỗ, đừng lo lắng quá." Tạ Uyển Doanh lau lưng cho giáo sư Lỗ.
Cô Lỗ đưa tay phải sờ sờ trên ngực mình, có chút tức giận.
"Bác ơi." Trương Thư Bình lo lắng hô to. Bốp bốp, bác Trương vỗ hai cái lên vai cháu trai.
Trương Thư Bình lập tức yên ổn lại: "Bác ơi.”
Có thể thấy được Trương Thư Bình đối với bác Trương có bao nhiêu tín nhiệm.
Mắt thấy phản ứng của cháu trai đối với người đàn ông này, trên mặt cô Lỗ hiện ra một tia rối rắm, trong lòng có chút hiểu được vì sao Tào Dũng lại gọi người này tới. Vấn đề là người này!
"Mẹ, mẹ bình tĩnh một chút. Tâm tình của mẹ không thể để không tốt.” Trương Hoa Diệu nói với mẹ mình.
"Anh biết tôi nhìn thấy anh sẽ tức giận anh còn tới đây làm gì?" Cô Lỗ không lịch sự với con trai mình.
"Mẹ đổ bệnh, phận làm con sao có thể không tới được? Lúc trước mẹ không có bệnh, đuổi con đi, không cho con đến, con thừa nhận. Nhưng giờ mẹ bị bệnh rồi? Ai là người chăm sóc mẹ ngoài con?”
"Không cần anh, tôi có người chăm sóc rồi."
"Thế nên mẹ mới bảo Thư Bình ký giấy đồng ý đồng ý phẫu thuật đúng không? Đứa trẻ đó chưa trưởng thành sao có thể đối mặt với chuyện này một mình được. Rõ ràng mẹ vẫn còn có con mà.” Trương Hoa Diệu nói với mẹ của mình.
"Tôi có rất nhiều người chăm sóc." Cô Lỗ chỉ có thể lặp lại những lời này.
Trương Hoa Diệu lấy ra một chiếc đồng hồ từ trong túi quần, đi đến bên cạnh mẹ: "Nào, con sẽ đếm mạch cho mẹ.” Giáo sư Lỗ không đưa tay mình, quay lưng về phía khác, không muốn cùng anh ta mặt đối mặt nói chuyện.
"Cô là?" Đôi mắt xám xịt sắc bén của Trương Hoa Diệu khóa lại trên người Tạ Uyển Doanh: "Là con cưng mới trong truyền thuyết của mẹ sao?”
"Anh không cần nói chuyện với cô ấy." Giáo sư Lỗ quay đầu lại, như không cho phép anh nhìn món đồ yêu thích của bà.
"Mẹ, mẹ sợ con bắt cóc cô ấy sao?" Thấy mẹ mình khẩn trương như có chuyện gì xảy ra, Trương Hoa Diệu cười rộ lên lộ ra ngũ quan càng sâu: "Đúng rồi, cô có thể chưa từng nghe ai nói về tôi nhỉ ?”
Tạ Uyển Doanh không biết thân phận hay công việc của người đàn ông này. Nếu là người nhà bình thường, giống như Trương Thư Bình không có khả năng mặc áo khoác trắng bước vào.
"Muốn tôi nói cho cô biết tôi là ai không?" Trương Hoa Diệu cân nhắc lộ ra ý định.
"Anh có thể là ai được." Giáo sư Lỗ hừ một tiếng, không cho anh ta cơ hội đắc ý.
"Con có thể là ai." Trương Hoa Diệu nhướng mày, mang theo vài phần cười tự giễu nói: "Bọn họ xem ra là không có nói cho mẹ biết, mẹ, hiện tại con đang ở bên kia làm chủ nhiệm khoa cấp cứu. ”
Giáo sư Lỗ nghe xong lời này của anh ta, nuốt lời muốn nói, không đứng vững trực tiếp ngã xuống giường, sắc mặt trắng bệch: “Anh, cái tên này, anh phải biết, nếu như ba anh biết anh đi làm chủ nhiệm khoa cấp cứu cho bọn họ… "
"Ba con đã nuôi dưỡng con để trở thành một bác sĩ phẫu thuật tim và lồng ngực tuyệt vời. Con làm chủ nhiệm ở bên kia, ba nên tự hào về con." Trương Hoa Diệu nói.
Người đàn ông này thực sự là một tiền bối của khoa phẫu thuật tim và ngực. Tạ Uyển Doanh kinh ngạc, trong lòng nghiêm túc suy nghĩ, không cảm thấy kỳ quái lắm. Dù sao người ta là con trai của giáo sư Lỗ, giáo sư Trương, được hai vị đại lão tự mình bồi dưỡng ra cũng chỉ có thể là một vị đại lão.
Trương Hoa Diệu đứng đối diện cô, có chút tò mò liếc mắt nhìn, như thể anh biết cô là ai.
Cô Lỗ thấy vậy, không cho anh ta nhìn, nói: "Anh không cần nhìn cô ấy như vậy."
"Mẹ, mẹ có tin hay không, con không nói, cô ấy cũng biết con là ai." Trương Hoa Diệu nói với mẹ mình.





Bạn cần đăng nhập để bình luận