Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 1819 - Bình tĩnh



Chương 1819 - Bình tĩnh




Cô cái gì cũng không làm. Làm sao vậy, muốn nói bác sĩ đỡ bệnh nhân cũng được tính là có tội sao?
“Không có không có. Hồ Hạo bảo cậu ấy phá thai, nhưng cậu ấy không đồng ý, cậu ấy còn khuyên Hồ Hạo đừng phá. Chuyện này tôi có thể dùng danh dự của bản thân mình để thay cậu ấy đảm bảo, thề với anh.” Triệu Văn Tông nghiêm túc giải thích rõ ràng sự thật.
“Một chữ tôi cũng không tin lời cái người nói. Tôi chỉ biếng rằng, các người cùng với Hồ Hạo đang bàn luận làm thế nào với em gái tôi, các người là một bọn!” Anh La hất văng cánh tay của Triệu Văn Tông ra, hai tay càng dùng sức bóp cổ Tạ Uyển Doanh, như là muốn bóp đến chết.
Người này muốn giết chết em gái anh ta, anh ta nhất định phải giết chết cô. Ý nghĩ điên rồ này đã chiếm hết tâm trí của anh La, mặt mũi đỏ bừng, gân xanh nổi ra, cả hai tay dùng lực cũng giống như Ngưu Ma Vương đều đỏ bừng bừng.
Tất cả những người xung quanh đều có thể nhìn ra được, người này thật sự muốn đưa người vào chỗ chết, muốn giết người.
“Đừng, anh đừng...” Triệu Văn Tông ngã xuống đất hét lớn với anh La: “Cậu ấy không sai.”
Anh La hoàn toàn không nghe được gì, giọng nói bóng dáng những người xung quanh đều hòa tan thành không khí, trong hai mắt anh ta chỉ còn lại một ánh mắt: Bóp chết bác sĩ trước mắt này.
Tạ Uyển Doanh có thể nhìn ra được, người đàn ông này cùng với những lời nói khác đều là đang trút giận lên cô thay cho một người, không bằng nói rằng sớm đã tràn ngập ý căm hận đối với bác sĩ, hận đến chết.
Lúc trùng sinh lại chọn làm bác sĩ, trong lòng Tạ Uyển Doanh đã có giác ngộ, biết rõ sớm muộn gì cũng sẽ đụng phải những chuyện như vậy. Mặc dù cô không biết tình tiết trước kia đối phương rốt cuộc là cùng với vị bác nào mà dẫn đến cô phải chịu liên lụy, nhưng hiện tại cô chỉ có thể tự cứu mình trước.
Hai tay nắm lấy cổ tay của đối phương, cô cố gắng bình tình kháng cự.
Sau khi bóp một hồi, anh La nhìn thấy từ đầu đến cuối không thể lại thêm lực bóp cổ đối phương, ngược lại tay anh ta đã sắp hết lực. Trong đầu anh ta chính vì vậy mà sửng sốt: Cái gì vậy? Cô gái trước mặt này có lẽ chỉ là một con gà yếu ớt không có sức phản kháng, tại sao có thể mạnh tay như vậy mà kháng cự lại anh ta?
“Ai, ai cứu con tôi với....” Em gái La nằm trên đất đưa tay về phía người bên cạnh kêu cứu.
Nhiều tiếng còi khác nhau vang lên từ tầng dưới, có xe cảnh sát, có cả xe cứu thương. Nhân viên trong tiệm mỳ tương đen nhìn thấy có người đánh nhau trong tiệm của mình, nhất định là đã gọi điện báo cảnh sát trước.
Bước chân dồn dập bước lên cầu thang, chứng minh rằng cảnh sát đã có mặt.
Nhìn thấy tình thế không ổn, anh La lập tức buông tay mình ra.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Các đồng chí cảnh sát đến, hỏi về tình hình tại hiện trường.
Anh la im miệng, chỉ nhìn thấy sau khi anh ta buông tay ra Tạ Uyển Doanh liền lập tức quay lại bên cạnh em gái anh ta.
Người nhà bệnh nhân và bệnh nhân phải đối xử khác nhau, điều này thuộc về bồi dưỡng chuyên ngành bác sĩ. Tạ Uyển Doanh đương nhiên sẽ tuân theo. Quay trở lại bên cạnh bệnh nhân. Hai tay cô đặt lên vai bệnh nhân an ủi: “Không sao, hiện tại lượng máu chảy ra không quá nhiều, xe cấp cứu đã đến rồi. Chúng ta đến bệnh viện rồi lại làm kiểm tra, vẫn còn hy vọng cứu đứa bé.
Giọng nói dịu dàng và mạnh mẽ của cô khiến cho cảm xúc bệnh nhân được xoa dịu. Em gái La không oa oa khóc lớn nữa.
“Cô là người làm mẹ, phải mạnh mẽ, cố gắng giữ bình tĩnh.” Tạ Uyển Doanh nắm tay bệnh nhân tiếp tục động viên.
Anh La đứng bên cạnh hừ mũi, hiển nhiên là đã cho rằng bác sĩ cô đây đang giả vờ diễn kịch, xoay người lại nói với đồng chí cảnh sát: “Là người này đã khiến cho em gái tôi chảy máu, cô ta muốn giết chết đứa bé trong bụng em gái tôi.”
“Không phải!” Triệu Văn Tông nghe câu tố cáo này của anh ta, đứng dậy xông lên trước mặt cảnh sát giải thích: “Cậu ấy là bạn học của tôi, là bác sĩ. Các anh có thể nhìn thấy rõ ràng là cậu ấy đang cứu người, tại sao cậu ấy có thể hại người chứ.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận