Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 3349: [3349 ] kinh lại kinh (length: 4117)

Không ai nói cho hắn biết. Vì vậy hắn ngủ ở quán rượu, vừa mới thức dậy.
"Ngươi ngủ nướng hả, Phan Thế Hoa?" Đối diện một đám bạn học nhao nhao lên tiếng, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.
Nếu nói Triệu Triệu Vĩ, Ngụy Thượng Tuyền mấy người vốn dĩ lười biếng, ngủ nướng đến mức không biết nơi này đã xảy ra chuyện lớn thì bọn họ có thể tin được. Nhưng Phan Thế Hoa thì khác, cậu là một người rất tích cực trong học tập.
"Oánh Oánh tối qua ra ngoài không nói cho ta. Các ngươi chắc chắn người trong tin tức là nàng sao?" Phan Thế Hoa nghi ngờ họ nhìn nhầm, nhận lầm người. Cậu quyết định xuống lầu tìm phòng của Tạ đồng học gõ cửa, xem Tạ đồng học có ở đó không.
Thế là đám bạn học kia nói với cậu: "Chúng ta gọi điện thoại cho Oánh Oánh tạm thời không được, có lẽ nhiều người gọi cho nàng quá."
"Có chuyện gì?"
Là giọng của Tào sư huynh, thân thể Phan Thế Hoa cứng đờ, quay đầu lại, không biết nên biểu cảm thế nào.
Tào sư huynh ở đây, chứng tỏ Tạ đồng học nếu có ra ngoài thì cũng không nói cho Tào sư huynh biết.
Tạ đồng học giấu tất cả bọn họ.
Tào Dũng nghe được nội dung trong điện thoại của cậu, vội vàng cầm điện thoại lên chuẩn bị gọi điện thoại.
Đột nhiên, có điện thoại nhà gọi đến.
Trong lòng Tào Dũng trào dâng cảm giác bất an mãnh liệt.
Dự cảm có lẽ không chỉ mình nàng xảy ra chuyện.
"Alo, ba."
Điện thoại do Tào Dục Đông, người đứng đầu gia đình gọi tới cho hắn, chứng tỏ chuyện không hề nhỏ.
"Con có xem tin tức không?" Tào Dục Đông hỏi con trai, có thể đoán được con trai cũng chẳng biết gì, vì trong hình trên ti vi có thể thấy ông bà và bọn trẻ nhà mình, mà không hề thấy mặt con trai.
"Không ạ. Ba, con vừa tỉnh, mới biết có chuyện xảy ra." Tào Dũng nói thật.
"Ba gọi cho bà nội con. Bà không nghe máy, hình như điện thoại bị người đánh vỡ." Tào Dục Đông nói, "Con ở bên đó, bắt xe đến thẳng bệnh viện tìm người đi. Chúng ta xem tin tức thấy, bà nội con luôn ở cùng với Nguyễn lão sư, giờ có khả năng theo Nguyễn lão sư đến đơn vị của Nguyễn lão sư rồi."
"Bệnh viện phụ thuộc thứ nhất của Học viện Y học Trọng Sơn." Tào Dũng lặp lại địa chỉ đơn vị của Trịnh nãi nãi, quay về phòng lấy đồ rồi vội vàng chạy ra ngoài.
Cùng lúc đó, Phan Thế Hoa cũng đi theo sau lưng hắn, không cần phải tìm đến phòng của Tạ đồng học nữa. Nghĩ cũng biết, có lẽ có một cuộc điện thoại thứ hai tương tự gọi đến rồi, cho thấy không ai nhìn lầm nhận lầm người.
Ngay sau đó, hai người phía sau lại truyền đến tiếng bước chân dồn dập như một cơn gió.
Phan Thế Hoa quay đầu, thấy con mèo lười kia đã tỉnh giấc, một đường biến thành báo chạy xông về phía bọn họ.
Ba người chạy ra khỏi quán rượu và lên taxi.
Tào Dục Đông bảo con trai không cần gấp, đừng vì vội mà gây ra tai nạn trên đường, như thể mọi người trong đoàn của Tào nãi nãi không ai xảy ra chuyện.
Nhưng dù sao trong lòng ba người bọn họ lúc này một mực chỉ muốn gấp, không gấp không được. Hoàn toàn không ngờ đến trong lúc ba người bọn họ còn đang ngủ thì đã có người lên hot news rồi. Cái cảm giác vừa chua xót vừa sảng khoái này, một mặt vì lo lắng sợ hãi, mặt khác lại cảm thấy như bị người ta bỏ rơi.
"Oánh Oánh không thèm báo cho ta." Phan Thế Hoa vừa gọi điện thoại vừa oán trách với bạn học trong lớp.
Đám bạn học cùng lớp an ủi cậu một câu: "Nàng cũng không thèm báo cho con mèo kia kìa."
Tống Miêu cũng bị Tạ đồng học bọn họ cho leo cây, khiến cả lớp trong chốc lát cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn nhiều.
Ngồi trên xe Tống Học Lâm nhận được điện thoại.
Đào Trí Kiệt gọi cho những người khác không được, đành phải gọi cho cậu để hỏi: "Tối qua các cậu có ở cùng với đám người khoa chỉnh hình không?"
Đám người khoa chỉnh hình?
Ba người trên xe giật mình: Cái gì? Ngoài Tạ đồng học, Tào nãi nãi ra còn có ai nữa sao?
Điều đầu tiên những người trong bệnh viện quan tâm là dòng tít lớn trên báo: bác sĩ Thường Gia Vĩ của khoa chỉnh hình hiệp quốc đã thực hiện hai ca phẫu thuật cấp cứu tại hiện trường vụ tai nạn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận