Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 2481: [2481 ] đừng khoác lác (length: 4025)

Hà Hương Du trong lòng lẩm bẩm. Nàng đang đi phía trước thì bị người kéo về phía sau, đành phải liếc mắt nhìn cái vị đang túm nàng kéo đi kia.
Đúng là sư huynh, thấy sư muội không biết nguy hiểm xông lên phía trước, sao có thể như vậy, Đào Trí Kiệt không nói hai lời kéo người xuống, tự mình đi lên trước dò đường.
Hai người lên xe buýt nhỏ, thấy từng bộ phận học sinh từ xe khiêng xuống, những bộ đồng phục học sinh bị máu tươi nhuộm đỏ và khăn quàng đỏ vương vãi trên đất, khiến người nhìn mà thấy vô cùng tàn nhẫn.
Ông trời thật là không có mắt, nhắm vào đám trẻ con mà ra tay.
Trên xe có người kêu có ai là bác sĩ không, mau tới giúp một tay.
"Bác sĩ ở đây!" Hà Hương Du lập tức giơ tay lên tiếng.
Đào Trí Kiệt nhìn nàng, ánh mắt tỏ vẻ lắc đầu, cô sư muội này hễ nói năng hay hành động đều quá cao điệu khiến hắn không quen.
Nghe nói có bác sĩ đến, một đám người vội vàng nhường đường cho hai người.
Hai người lên xe buýt nhỏ, tiến đến vị trí người bị thương để xem xét.
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Hà Hương Du khẽ kêu lên một tiếng.
Mọi người xung quanh ai nấy đều lộ vẻ mặt nghiêm trọng.
Một nữ lão sư trong giây phút cuối cùng xảy ra tai nạn, đã dùng chính thân thể mình để bảo vệ hai đứa trẻ, còn mình thì đầu bị cửa kính xe rơi xuống đập vào khiến mặt mũi nát bét, toàn là máu.
Đào Trí Kiệt tiến lại gần, đưa ngón tay sờ vào mũi và mạch cổ của lão sư, không còn dấu hiệu sự sống.
Mọi người ai nấy đều sụt sùi khóc lóc. Hà Hương Du hít mũi một cái.
Việc khẩn cấp trước mắt, phải đưa lão sư ra ngoài để kiểm tra tình trạng của những đứa học sinh mà lão sư đã dùng sinh mạng để bảo vệ.
Mấy đôi tay cẩn thận dè dặt mang lão sư ra ngoài, rồi nâng di thể của lão sư xuống xe.
Hai đứa trẻ, một đứa lớn tuổi hơn, một đứa nhỏ tuổi hơn.
Khi nhân viên cứu hộ ngẩng mặt đứa lớn tuổi lên, nó đã trợn tròn mắt nói với mọi người: "Thưa chú, thưa dì, làm ơn cứu em gái cháu trước ạ. Em cháu tên Tiểu Ngọc."
Hóa ra hai người bị thương này là hai chị em, chị tên San San, em tên Tiểu Ngọc, lần lượt đang học lớp 5 và lớp 2. "Chúng ta có rất nhiều người, sẽ cứu cả hai." Hà Hương Du trấn an San San.
Đào Trí Kiệt quay đầu liếc nhìn sư muội một cái: Ngươi đừng có khoác lác.
Nếu chưa rõ tình hình mà lại không cứu được người ngay tại chỗ, ngươi tính sẽ giải thích với bọn trẻ như thế nào đây.
Hà Hương Du hậm hực, nghĩ cái vị sư huynh này thật là vô tình vô nghĩa, một câu an ủi trẻ con cũng không nói được.
Bác sĩ không được nói lời an ủi, cần phải phân loại tình huống. Không hy vọng thì đừng nói là có hy vọng, đừng cho người ta hy vọng rồi lại khiến nó tan biến. Vì cô sư muội này không phải làm lâm sàng, nên Đào Trí Kiệt không nói gì thêm.
Có thể cứu hay không, cần bác sĩ kiểm tra trước. Sau khi kiểm tra, chị San San còn tỉnh táo, chủ yếu là phần đầu và trên chân có hai vết thương hở khá lớn.
Hà Hương Du mở túi cứu thương lấy gạc vô trùng ra.
Đào Trí Kiệt nhận gạc đặt lên vết thương hở của đứa trẻ và nói: "Đưa xuống xe rồi xử lý tiếp."
Việc đầu tiên cần làm sau khi đánh giá sơ bộ là đưa người bị thương ra khỏi khu vực nguy hiểm một cách an toàn. Trên người đứa trẻ chưa rõ có bị gãy xương và xuất huyết trong hay không, nên không cần cố định khi di chuyển. Nghe theo chỉ huy của bác sĩ, mọi người dìu San San xuống xe.
Sau khi San San đi rồi thì để lộ Tiểu Ngọc đang ngồi bên trong. Mọi người ban đầu đều nghĩ rằng đứa bé này được cả cô giáo và chị gái che chở, chắc là bị thương nhẹ nhất.
Đào Trí Kiệt đỡ đứa trẻ này lên, thấy trên trán nó có một vết bầm tím, trong lòng thầm kêu: Chết rồi!
Hà Hương Du ở bên cạnh cũng thốt lên: "Chết rồi, chết chắc rồi!"
Cám ơn các bạn đã ủng hộ!!! Chúc các bạn ngủ ngon~ (hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận