Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 1907 - Nắm quyền chủ động



Chương 1907 - Nắm quyền chủ động



Loại bác sĩ nào mới không sợ những yếu tố phi y học của những thao tác này, nhất định phải là bác sĩ tay nghề đủ cao, siêu tự tin.Các tiền bối ở đây dường như đang trố mắt nhìn nhau, họ cảm thấy bản thân có chút xấu hổ khi lựa chọn kỹ thuật bảo thủ trước một đàn hậu bối dũng cảm hướng về phía trước...Khuôn mặt chôn vùi của Đỗ Hải Uy hơi mỉm cười, giáo viên sẽ thích loại học sinh chọn hình thức kỹ thuật này, chỉ có tư duy tuân thủ nguyên tắc mới không bao giờ bị bệnh nhân dắt mũi. Làm bác sĩ, đừng nghĩ lo lắng bệnh nhân và người nhà gây phiền phức là điều tốt, thực tế ngược lại, càng lo lắng càng dễ áy náy và bị người ta bắt lỗi, làm khó mình.“Em có đồng ý với ý kiến ​​của cô ấy không?” Quay đầu lại lại, Đỗ Hải Uy lại hỏi một học sinh khác.“Vâng.” Cảnh Vĩnh Triết gật đầu.Anh ấy thẳng thắn biểu thị chứng minh sự do dự của anh ấy trước đây nhất trí với suy nghĩ của Tạ đồng học, nhưng anh ấy thiếu một chút can đảm. Bây giờ bị Tạ Uyển Doanh nói điều đó, dũng khí dâng trào. Như Tạ đồng học đã nói, đối với anh ta, chỉ bằng cách nắm vững các kỹ năng của bác sĩ, anh ta mới có thể nắm giữ thế chủ động."Được, tranh thủ thời điểm bệnh nhân đang nội soi, em có thể nghĩ ra kế hoạch cụ thể, giao cho tôi, đến lúc đó em có thể làm trợ thủ giúp tôi." Đỗ Hải Uy quyết định. Nếu chỉ là phẫu thuật cổ tử cung thì quy mô nhỏ, không cần mổ hở, chỉ cần có sinh viên y khoa làm phụ tá là đủ, nhân tiện có thể luyện tay một chút.“Dạ, giáo sư.” Cảnh Vĩnh Triết thẳng lưng đáp, lòng bàn tay cầm bút có chút nóng lên.Sau khi tan làm, Tạ Uyển Doanh đi cùng Cảnh đồng học đến Quốc Hiệp. Nghe nói sau khi có kết quả kiểm tra của Cảnh Vĩnh Huy, các bác sĩ cũng đã tổ chức một cuộc họp thảo luận về phẫu thuật vào buổi chiều, bọn họ có thể hỏi bác sĩ điều trị về kết quả của cuộc họp.Khi đến Khoa chỉnh hình số 3 của Quốc Hiệp, tất cả các giáo viên đã rời đi sau khi tan ca. Cảnh Vĩnh Triết và Tạ Uyển Doanh đến phòng khám cho bệnh nhân.Kể từ khi có mẹ đi cùng, tinh thần và khí sắc của Cảnh Vĩnh Huy đã khá hơn, nửa nằm trên giường. Mẹ Cảnh cẩn thận bón từng thìa nước cho cậu con trai nhỏ. Mẹ ruột và mẹ kế hoàn toàn khác nhau, mang thai mười tháng như tay chân gắn bó với nhau, đối với con ruột mình sinh ra thương đến tận xương tủy.Thấy có người vào cửa, Cảnh Vĩnh Huy là người đầu tiên phản ứng và nói: "Mẹ, anh chị đến rồi."Khi đã quen biết, em trai của anh gọi Tạ đồng học như là chị ruột, chị đỡ đầu, điều này cho thấy rằng Tạ đồng học rất thân thiện. Cảnh Vĩnh Triết nghe thế khuôn mặt cứng ngắt không thể không mỉm cười.Mẹ Cảnh xấu hổ, cảm thấy mình đang gây rắc rối cho bạn học của con cả, bà xoay người đặt thìa xuống, dọn ghế cho Tạ Uyển Doanh: “Bác sĩ Tạ, ngồi đi.” “Dì, không sao đâu.” Tạ Uyển Doanh không để người lớn dọn ghế, tự mình đi lấy.Cảnh Vĩnh Triết bảo mẹ anh ra ngoài và hỏi xem hôm nay bác sĩ có nói chuyện với người nhà không.Vừa vặn mẹ Cảnh muốn hỏi con trai cả đang học y khoa của bà một câu, bà nói: “Hôm nay, bác sĩ Lưu đến và nói rằng ông ấy có thể nhờ mẹ làm một việc, và ông ấy muốn mẹ cầm bút làm gì đó. Mẹ nói rằng mình không thể làm được, nếu có việc cần làm thì mẹ cần tìm con trước."Bác sĩ Lưu là bác sĩ trong nhóm của Thường Gia Vĩ, và có thể là trợ lý trong quá trình phẫu thuật cho bệnh nhân, vì vậy được lệnh yêu cầu các thành viên trong gia đình ký vào giấy đồng ý phẫu thuật, và anh ấy làm động tác yêu cầu mẹ Cảnh cầm bút lên."Bác sĩ có nói là có kết quả xét nghiệm hay không? Có phải bác sĩ từ các khoa khác đến khám cho em trai con không?". Nguyên nhân chính là kết quả khám trước đó cho thấy em trai anh có nguy cơ mắc bệnh não, không biết sau khi có kết quả khám, khoa ngoại thần kinh có đến hội chẩn và đưa ra lời khuyên gì không.



Bạn cần đăng nhập để bình luận