Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 2191: [2191 ] thần tượng lực lượng (length: 3884)

Đến bệnh viện, Tạ Uyển Oánh dẫn Đóa Đóa lên lầu. Ngô Lệ Tuyền muốn quay về công ty, chuyện xảy ra hôm nay khiến nàng có tính cảnh giác, trở về công ty xem xét kỹ lại xem có còn tình huống dị thường nào khác xảy ra không.
Không giống như Tạ Hữu Thiên tiểu bằng hữu, Tiêu Đóa Đóa tiểu cô nương này lại không sợ bệnh viện, bước chầm chậm đi trước mặt Oánh Oánh biểu cô, sốt sắng muốn gặp bác sĩ ca ca.
Đến văn phòng của Tào sư huynh, Tạ Uyển Oánh gõ cửa một cái, rồi đẩy cửa bước vào.
"Tiểu biểu thúc." Tiêu Đóa Đóa lại nhanh chân chạy vào trước.
Nghe thấy âm thanh này, Tạ Hữu Thiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy một tiểu bằng hữu hoạt bát khác đến, đôi mày nhỏ cau lại: Ai đến vậy?
"Tiểu biểu thúc, ngươi quên ta sao? Ta là Đóa Đóa." Tiêu Đóa Đóa đứng trước mặt hắn, giới thiệu mình, "Bất quá ta cũng quên ngươi rồi, chỉ nghe mẹ ta nói mới biết chắc là ngươi ở chỗ này làm bài tập."
Tiểu bằng hữu mới đến huyên thuyên, trong lòng Tạ Hữu Thiên trợn trắng mắt, sau khi thấy tỷ tỷ xuất hiện thì kêu: "Tỷ."
Tạ Uyển Oánh xem qua vở bài tập nghỉ đông của em trai, bài tập mấy ngày qua đã viết được một nửa, xem ra là rất cố gắng làm bài.
Công lao này là của ai?
Tạ Uyển Oánh quay đầu, nói lời cảm ơn với bạn học Trương Đức Thắng hôm nay đến phụ đạo bài tập cho em trai nàng.
"Không cần khách khí." Trương Đức Thắng phất phất tay nói, "Là do chúng ta tự nguyện mà, Oánh Oánh. Với lại, em trai của ngươi rất ngoan, cũng giống như ngươi rất nghiêm túc, rất chăm chỉ học tập."
Trong khoảng thời gian này một đám bạn học theo kế hoạch đã định, luân phiên đến giúp tiểu bằng hữu làm bài tập, giải tỏa tâm lý sợ hãi áo blu trắng của tiểu bằng hữu. Các bạn học cố gắng cũng có chút hiệu quả. Bây giờ Tạ Hữu Thiên không còn thấy bệnh viện liền sợ hãi phát run nữa.
Được ca ca khen mình giỏi có thể so với tỷ tỷ, thân thể nhỏ của Tạ Hữu Thiên như thẳng băng lên, cúi đầu, tay phải nắm chặt cán bút, cung cung kính kính tiếp tục viết bài tập nghỉ đông.
Vẻ mặt này của em trai khiến Tạ Uyển Oánh nhớ tới lời mẹ nói.
Tôn Dung Phương oán trách nhi tử mình vì muốn duy trì hình tượng tốt đẹp trong lòng các ca ca mà chỉ có thể cố gắng trên việc học.
Sức mạnh của thần tượng thật quá lớn. Tôn Dung Phương chỉ tự trách mình không sớm đưa nhi tử đến thủ đô để bị đả kích.
Tạ Uyển Oánh suy nghĩ, không cười, đi đến bàn làm việc của Tào sư huynh. Trên bàn vừa hay để hồ sơ bệnh án của em trai nàng, nàng lật xem có tờ báo cáo kiểm tra mới nào hôm nay không.
"Ca ca, bác Phan đâu ạ?" Tiêu Đóa Đóa đến gần bên cạnh Trương ca ca hỏi.
Trương Đức Thắng nâng mắt kính lên, nhận ra khuôn mặt tiểu cô nương này là ai, cười hỏi: "Con nói là Phan Thế Hoa phải không?"
"Đúng." Tiêu Đóa Đóa gật gật đầu.
"Phan Thế Hoa có lẽ đang ở phòng phẫu thuật. Hôm nay hình như đến lượt anh ấy trực ban, tương đối bận rộn, có chuyện gì không?" Trương Đức Thắng liếc đồng hồ, tính thời gian, "Lúc này sắp tan việc, nếu có làm phẫu thuật cũng không sai biệt lắm đã xong rồi, cũng sắp đến giờ ăn cơm tối."
"Phòng phẫu thuật ở đâu ạ?" Tiêu Đóa Đóa lại hỏi, trên khuôn mặt nhỏ hiện lên một vẻ cố chấp quyết không bỏ cuộc.
Mắt thấy tiểu bằng hữu vì đuổi theo Phan đồng học mà không sợ trời không sợ đất muốn tự mình đến phòng phẫu thuật. Trương Đức Thắng suýt chút nữa bật cười lớn, hỏi tiểu bằng hữu: "Con biết phòng phẫu thuật là nơi nào không?"
Nghe thấy Tạ Hữu Thiên mím môi nháy mắt với Tiêu Đóa Đóa: Tên ngốc này mà lại muốn đi cái phòng phẫu thuật đáng sợ đó, quả nhiên là một đứa con nít không biết gì về phim kinh dị.
"Biết. Ba con vào đó làm phẫu thuật." Tiêu Đóa Đóa đáp.
"Ba con đã từng vào, vậy con đã từng vào chưa?" Trương Đức Thắng vừa hỏi đứa trẻ, vừa có một ý đồ xấu, liệu có nên hù dọa tiểu bằng hữu này một chút không nhỉ.
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận