Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 3118: [3118 ] công bố chân tướng (length: 3932)

"Thật xin lỗi. Ta không phải cố ý, ta biết mình sai rồi, lúc đó, nàng muốn ta ra nước ngoài."
Cho nên, người này cũng không phải vì sau này xảy ra "Tai nạn xe" rồi bị mẹ mình mang ra nước ngoài, mà là Lý Diệu Hồng sớm đã có kế hoạch mang con trai ra nước ngoài.
Điều đó cho thấy Lý Diệu Hồng đang hoàn toàn nói dối để che giấu điều gì đó.
Chân tướng năm đó đang từng bước đến gần. Ngô Lệ Tuyền cảm kích bạn thân từ tận đáy lòng. Nếu không biết được chân tướng sự việc, khối cảm giác tội lỗi nặng trịch trong lòng cô có lẽ phải gánh cả đời.
Rốt cuộc người này có bị tai nạn xe nhiều năm về trước hay không.
"Phương tiên sinh." Vệ sĩ tư nhân theo dõi từ phía xa chạy đến nói với Phương Cần Tô, "Có ký giả nghe tin đuổi tới."
Thấy vậy hai người không thể tiếp tục đứng nói chuyện trong khu dân cư trước sự quan tâm của mọi người, chỉ có thể nhanh chóng di chuyển đến địa điểm khác. Sau đó đến một quán trà rồi ngồi xuống.
Dường như đang cố gắng nhớ lại khung cảnh ngày hôm đó, Phương Cần Tô run rẩy không thôi.
Ngô Lệ Tuyền nhớ tới lời bạn thân từng nói, hỏi: "Không phải ngươi bị tai nạn xe sao? Chẳng lẽ là chết đuối?"
Bây giờ cơ bản có thể đoán được ai đã nói với nàng, hơn nữa người kia nói là bác sĩ nhưng thực tế như thần đoán, nói một lần là chính xác một lần. Phương Cần Tô đưa tay cầm ly nước, nhìn dòng nước trong ly, trong mắt thoáng hiện nỗi sợ hãi không thể kiềm chế, bàn tay vừa chạm vào ly nước liền không ngừng run rẩy, nói: "Nếu không phải là nàng nói, ta cũng không nhận ra nguyên lai ta sợ nước."
Có những người sợ một điều gì đó là do tiềm thức nên có thể biểu hiện ra mà bản thân không biết. Nói cho cùng thì thực ra là sợ chuyện đã từng xảy ra lúc ban đầu.
Nước mắt ào ào trào ra từ hốc mắt Phương Cần Tô: "Nàng bảo ta ra nước ngoài, ta không muốn đi, ta muốn ở lại đây cùng ngươi. Nàng rất tức giận, liền đẩy ta xuống đập nước."
"Ai đẩy ngươi xuống đập nước? Vì sao ngươi lại ra đập nước?" Ngô Lệ Tuyền giật mình trước những chi tiết đáng ngờ.
Cô chỉ nhớ lúc đó, ngoài nàng ra thì hắn hầu như không có bạn chơi nào khác, vậy thì ai sẽ cùng hắn đi chơi ở đập nước.
"Nghe nói ba ta đi câu cá ở đập nước. Ta chạy đi tìm ba ta. Ai cũng biết nàng lừa người. Ba ta cũng không phải như những gì nàng nói với ta và mọi người, hàng năm đi công tác, mà là bỏ nhà đi rồi."
Nói như vậy, gốc rễ sự việc năm đó càng không liên quan gì đến cô. Lý Diệu Hồng nói con trai hẹn cô ra gặp mặt rồi bị tai nạn xe, kết quả hoàn toàn không phải vậy.
"Chuyện của ba ngươi, ta chưa từng nghe ngươi kể." Ngô Lệ Tuyền nói.
Đừng nghĩ năm đó thường xuyên thấy hai người họ chơi chung với nhau, nhưng Phương Cần Tô hầu như không bao giờ nhắc đến chuyện gia đình với cô. Bên ngoài sớm có tin đồn ba hắn ly nhà, cô cũng không biết tin đồn đó thật giả ra sao. Bây giờ nghe mới biết ba của Phương đã bỏ đi thật rồi.
"Ta biết vì sao ba ta rời khỏi nhà." Phương Cần Tô nói, "Nàng có dục vọng khống chế rất lớn. Ta và ba ta không nghe lời nàng thì không được. Có lúc nàng lên cơn điên đáng sợ như không phải người. Ba ta sợ nàng nên mới đi. Ta cũng sợ nàng, từ lâu đã muốn rời khỏi nàng."
Nghe đến đây gần như có thể khẳng định người "nàng" trong miệng hắn chính là Lý Diệu Hồng. Ngô Lệ Tuyền không dám tin rằng, hổ dữ không ăn thịt con, huống chi Lý Diệu Hồng lại thương yêu con trai này đến thế, sao có thể tự tay đẩy con trai xuống đập nước mà muốn con trai chết được.
Cần phân biệt một điểm ở đây. Dục vọng khống chế cao không phải là một loại bệnh tâm lý. Điều cần quan tâm là dục vọng khống chế đó có gây ra hậu quả xấu hay không. Tương tự với các vấn đề về tâm trạng.
Trong lời kể của Phương Cần Tô, Lý Diệu Hồng là người có tính cách muốn kiểm soát cao, nhưng đó không phải là điểm quan trọng nhất.
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận