Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 3038: [3038 ] phượng cầu hoàng (length: 3925)

Chờ một hồi, mọi người phát hiện có người không mắc lừa.
Một đám người mù ồn ào, cho là hắn là hát rong sao? Hắn không phải tiểu chất tử của hắn, sẽ không ngốc đến mức đi phô trương tài đánh đàn vật này. Bổn phận công việc của hắn là bác sĩ chứ không phải là cuồng biểu diễn.
Nói đám người này không đáng tin cậy thật sự là không đáng tin cậy đến mức tận cùng đi.
Cho nên đến chạng vạng, mọi người thấy ổn liền thu, từng người thu dọn đồ đạc về nhà.
Một đường Chu Hội Thương lải nhải: "Hắn xấu hổ cái gì?"
"Hắn không phải xấu hổ, là không cho chúng ta nghe, chỉ cho nàng nghe thôi." Nhậm Sùng Đạt nói.
Chỉ có thể nói Tào Dũng đại lão vừa muộn tao vừa lãng mạn.
Đi ở cuối đội chính là Tào Trí Nhạc tiểu bằng hữu.
Tiểu khả ái lưu luyến không nỡ vẫy vẫy tay với chị xinh đẹp: "Chị xinh đẹp, lần sau đến nhà em chơi có được không?"
Tiểu Hồng nương khi đến nước này là sự kinh hỉ mà diệp nãi nãi và tất cả mọi người không dự tính đến.
Tạ Uyển Oánh khom lưng, cùng tiểu bằng hữu móc ngoéo ngón út hẹn xong.
Có chị xinh đẹp đáp ứng, Tào Trí Nhạc rất cao hứng theo nhị thúc và biểu thúc rời đi.
Đi thang máy xuống lầu, ba người vừa ra khỏi cửa khu dân cư, trên lầu mơ hồ truyền đến tiếng ác-mô-ni-ca du dương.
Nghĩ để âm thanh này lọt qua lỗ tai của người sành âm nhạc là không thể nào, Tào Trí Nhạc nhanh như chớp quay đầu lại, đôi mắt híp lại nhanh chóng khóa trên cửa sổ nhà tam thúc. Tỉ mỉ nhận rõ không sai, tiểu soái ca giận má phúng phính: "Chị xinh đẹp đang thổi ác-mô-ni-ca có phải không?"
Kèm theo tiếng ác-mô-ni-ca là tiếng guitar, rõ ràng là tam thúc của hắn đang đệm nhạc cho chị xinh đẹp.
Nghe một chút, tiểu soái ca Tào Trí Nhạc nhướng đôi lông mày nhỏ lên: Chị xinh đẹp thổi vui mừng tụng rất hay, chị xinh đẹp hơi thở thật dồi dào.
Không phải dân chuyên về âm nhạc, nhạc cụ duy nhất mà Tạ Uyển Oánh biết là cây ác-mô-ni-ca được học ở lớp nhạc cùng cô giáo hồi tiểu học. Cây ác-mô-ni-ca này đối với dân thường mà nói khá rẻ, gia đình bình thường có thể mua nổi.
Lâu như vậy không thổi, mặc dù vui mừng tụng là một trong những bài đơn giản nhất cho ác-mô-ni-ca, để nàng bây giờ thổi không khác nào đi trên băng mỏng. Mỗi lần cảm giác mình như không nhớ nổi nốt nào, tiếng guitar bên cạnh gợi ý cho nàng, rất nhanh khơi dậy trí nhớ quen thuộc của nàng đối với đoạn nhạc đó.
Tào sư huynh thật là vị đại lão khoa ngoại thần kinh. Tạ Uyển Oánh lại càng bội phục đến sát đất trong lòng.
Thổi xong dừng lại, nàng nhẹ nhàng thở ra một hơi, ngẩng đầu lên chỉ thấy cặp mắt của sư huynh đối diện đang nhìn nàng cười tủm tỉm, khiến nàng da mặt nóng bừng.
Để nàng nghỉ một lát, tiếng guitar của hắn từ từ vang lên, tiếng nhạc tuyệt vời diễn tả một câu chuyện tình yêu.
Ở dưới lầu nghe thấy là bài hát gì, Tào Trí Nhạc hừ hừ: Tam thúc quá biết giả vờ bình tĩnh, thừa dịp những người khác không ở liền lập tức lộ ra nguyên hình muốn theo đuổi chị xinh đẹp.
Theo ý của tiểu khả ái là, tam thúc có gan nên diễn tấu bài phượng cầu hoàng mới đúng.
Được rồi. Đoạn Tam Bảo vỗ vỗ đầu tiểu bằng hữu, muốn tiểu bằng hữu nhớ mình là bà mai chứ không phải là tới cướp tam thẩm tương lai.
Rất nhanh, mồ hôi trên trán Tào Trí Nhạc tí tách, không dám oán giận tam thúc, bởi vì cậu phát hiện xe đạp của mình không thấy: "Xe của cháu đâu, nhị thúc?"
Tào Chiêu hôm nay bị em trai oán chết, không dám nói nửa lời không phải.
"Tam thúc. Cháu thật xin lỗi tam thúc, lần sau cháu không dám gọi xinh đẹp nữa." Tào Trí Nhạc ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, trái tim nhỏ run rẩy thật tâm sám hối với tam thúc.
Tào Dũng tịch thu xe của tiểu bằng hữu: Nghĩ nhiều, tiểu chất tử, ta không phải vì ngươi, mà là vì tam bảo biểu thúc của ngươi.
Đoạn Tam Bảo cao hứng, quá cao hứng, cuối cùng cũng không cần phải rầu rĩ vì một lát phải đuổi theo xe đạp của tiểu bằng hữu chạy khắp đường phố.
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận