Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 3033: [3033 ] khó gặp (length: 3828)

"Xinh đẹp, ngươi đang nhìn cái gì?" Phát hiện nàng đứng ở cửa, Tào Trí Nhạc thay tam thúc mình hỏi một câu.
Bị tiểu bằng hữu đánh thức, Tạ Uyển Oánh cả người tỉnh táo lại, hai mắt chạm phải hai đôi mắt đẹp trai, một lớn một nhỏ, đang cười tủm tỉm nhìn mình, lập tức đi vào hỗ trợ.
"Không cần, ngươi đi ăn của ngươi đi." Tào Dũng nói với nàng, sau đó không hài lòng trừng mắt nhìn thần tiên lão nhị bên ngoài.
Thấy em trai không vui, Tào Chiêu bên ngoài không dám thần tiên nữa, cầm máy sấy cỡ lớn đi vào, quát tiểu chất tử một tiếng: "Qua đây."
Tào Trí Nhạc mặc quần áo chỉnh tề đi tới trước mặt nhị thúc nhi khoa đại lão, ngoan ngoãn ngồi xuống, biến thành một chú cún nhỏ.
Cắm điện vào, bật công tắc, mở chế độ gió xoáy gió nóng, Tào Chiêu cầm máy sấy cỡ lớn trên đỉnh đầu tiểu chất tử thổi hô hô hô đầy mạnh, biểu tình không còn thần tiên mà chỉ có vẻ liều mạng niệm chú: Mau khô, mau khô, mau khô.
Thật sự mà nói, vừa rồi tuyệt đối không chỉ mình Tạ đồng học nhìn ngây người, mà những người đang ăn cơm cũng đều dừng đũa, xem học tập.
Mấy vị đại lão Tào gia chăm sóc một tiểu soái ca bận đến chóng cả mặt, bận thì bận, nhưng dàn vai chính, vai phụ đều có nhan sắc cao, rất là bắt mắt, giống hệt như phim thần tượng phát sóng trực tiếp, quả thật là cảnh tượng khó thấy.
Cũng chỉ có Tào Trí Nhạc là đứa trẻ lớn lên trong gia đình bác sĩ đại lão từ nhỏ nên không hề sợ, trong cảnh này biểu hiện tự nhiên tự tại. Lúc bị nhị thúc nhi khoa đại lão thổi tóc, đứa nhỏ này ngước khuôn mặt nhỏ lên vẻ mặt hưởng thụ tự nhiên, cái miệng nhỏ khẽ ngáp.
Tạ Uyển Oánh nghĩ, nếu đổi lại là em trai của mình, chắc chắn sẽ lại sợ đến run lẩy bẩy như chuột hamster nhỏ.
Tào Trí Nhạc được các chú chăm sóc thật thích ý thì mơ màng buồn ngủ, tiểu bằng hữu ăn no uống đủ tắm rửa xong xuôi lại thêm tóc khô, thư thư phục phục mà buồn ngủ.
"Được rồi được rồi, buồn ngủ rồi, đi ngủ." Cầm máy sấy tay hơi mỏi chút, Tào Chiêu buông máy sấy, dứt khoát vỗ vào đầu dưa của tiểu chất tử.
Tào Trí Nhạc vừa ngả đầu xuống là ngủ.
Hô hô hô, đứa nhỏ này không bao lâu ngủ say đến như một con heo nhỏ phát ra tiếng ngáy.
Mấy ông chú thở hắt ra: Phù~. Nhìn xong thì chịu thua, Chu Hội Thương nói với bà xã: "Đời sau ta phải học bọn họ." Chỉ cần nhìn ánh mắt của vợ là biết, là phụ nữ chỉ mong có thể gả vào nhà Tào gia có thể tự mình chăm lo hết cho con cái.
(Mẹ Diệp bác sĩ: Con trai tôi ở phương diện này rất giỏi, nhanh lên nhanh lên, mau tới gả đi.) "Đi thôi. Đi ăn cơm, để nó một mình ngủ."
Tạ Uyển Oánh kéo kéo nhẹ chăn cho đứa trẻ, dường như vừa tìm được chuyện mình có thể làm, thì bị sư huynh xoa đầu kéo đi.
Trong mơ màng, Tào Trí Nhạc cảm thấy chị xinh đẹp bị tam thúc lôi đi, cái miệng nhỏ bất mãn lầm bầm một tiếng: Qua cầu rút ván.
Hôm nay hắn làm bà mai nhỏ đáng yêu, không công lao cũng có khổ lao, thế mà tam thúc lại không cho chị ở lại đây bồi hắn.
Tạ Uyển Oánh lo lắng hỏi: "Hắn ngủ một mình có được không?"
"Nó sáu tuổi rồi." Tào Dũng mỉm cười.
Trẻ con từ nhỏ phải rèn luyện thói quen ngủ một mình, mà ở Tào gia có một đám đại lão y khoa ở đây lại càng không thể nuông chiều con.
Mấy người trở lại bàn ăn. Vui vẻ nhất phải kể đến đồng chí Đoạn Tam Bảo. Không cần làm bảo mẫu cho trẻ con nữa, cuối cùng hắn có thể từ từ lột tôm ăn cho mình. Có lẽ chính vì vậy, bây giờ hắn đang cân nhắc có nên tiếp tục làm bác sĩ khoa nhi nữa hay không. Hắn không giống Tào Chiêu, cũng không thích làm vua trẻ con cùng chơi với trẻ con.
Mấy vị đồng học khác trong lòng viết đầy cảm nghĩ sau khi xem, làm đại lão nhi khoa thật không dễ, phải có thần tiên như Tào Chiêu da mặt dày, giỏi đá việc chăm trẻ cho người khác làm.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận