Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 2417: [2417 ] phiên bản không giống nhau (length: 3995)

Ba người trẻ tuổi vừa ăn vừa gật đầu: "Đúng đúng đúng, là thầy Tào dẫn bọn họ làm."
"Hắn dẫn các ngươi làm loại giải phẫu gì?" Bởi vì chính mình chưa từng thấy Tào gia lão nhị làm giải phẫu, Nhậm Sùng Đạt cũng tò mò về trình độ kỹ thuật của Tào nhị ca.
"Hắn có bí quyết gì không?" Sư huynh Chu Hội Thương đuổi theo sau lưng bọn họ hỏi.
Ba người trẻ tuổi cắm đầu ăn cơm, không biết trả lời thế nào cho phải, rất sợ nói ra là do chính mình làm sẽ khiến thầy và sư huynh thất vọng.
"Khó nói vậy sao? Các ngươi học được kiến thức không thể cùng thầy nói sao?" Nhậm Sùng Đạt giật mình, đến cả người phụ đạo như hắn còn không hỏi được bí quyết.
Nếu sư huynh Tào mà ở đây thì có thể giúp bọn họ thoát thân. Tạ Uyển Oánh nghĩ đến đây, bất giác ngẩng đầu liếc nhìn về phía cửa.
"Ngươi tìm sư huynh Tào của ngươi sao?"
Những người khác bắt được cái hành động nhỏ này của nàng, nhướng mắt cười nói.
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến, Tào Dũng rốt cuộc thong thả tới trễ, hai tay xách cháo gà mua từ chỗ khác về cho sư đệ sư muội. Lúc bước vào không quên liếc nhìn hai người bạn học cũ, nghiêm túc bày tỏ bất mãn: "Các ngươi định ép bọn họ nói cái gì?"
Chu Hội Thương và Nhậm Sùng Đạt liếc xéo hắn, biết hắn vừa đến chắc chắn sẽ vô điều kiện bênh vực cho nàng.
Tào Dũng không nhận, hắn đây là vì những sư đệ sư muội còn trẻ mà nói chuyện.
"Uống canh đi." Chia canh cho ba người trẻ tuổi, cuối cùng một bát tự mình bưng đến trước mặt nàng, rồi ngồi xuống bên cạnh.
"Thật cảm ơn sư huynh." Tạ Uyển Oánh cầm lấy canh, trong lòng có chút lo lắng. Bạn học Ngụy giúp cô đi lấy bánh kem tới, cô phải chờ một lát xem phải mở lời thế nào đây.
Tào Dũng cố gắng giả vờ như không biết chuyện cũng thật vất vả, nếu không sẽ không cố ý đi chậm một bước rồi mới vào.
"Oánh Oánh." Bạn học Ngụy xách bánh kem lao tới.
Xem ra không chỉ có hai người bọn họ khẩn trương, những người khác ở đây cũng hồi hộp trong lòng.
Trong phòng làm việc bầu không khí nhất thời căng thẳng như dây đàn. Chu Hội Thương sờ sờ ngực.
Ngươi sờ cái gì? Chẳng phải ngươi có vợ đã từng yêu đương rồi sao? Nhậm Sùng Đạt quay sang khó hiểu nhìn động tác của hắn.
Mình là người trong cuộc còn không thấy khẩn trương. Chu Hội Thương thề, mình cùng vợ yêu đương sẽ không như vậy. Anh và vợ anh là người thẳng thắn, muốn nói thì nói, muốn mắng thì mắng, không sợ hai người bất đồng ý kiến mà cãi nhau. Đâu có giống hai người trước mắt này, hai chữ hình dung là muộn tao, ba chữ hình dung là tự bế chứng.
Bạn học Ngụy giao bánh kem cho bạn học Tạ, lau mũi xoay người trốn đi, tiếp tục vai diễn người không thể làm bóng đèn điện.
Cầm bánh kem, Tạ Uyển Oánh khẩn trương đến mức tóc dựng lên, đứng dậy nói: "Sư huynh, cái bánh kem chúng em mang tặng cho anh có lẽ hơi bị to."
Tạ đồng học, cậu đang nói gì vậy? Mọi người đồng loạt giật mình. Trong bất cứ phiên bản nào họ tưởng tượng, tuyệt đối không thể có chuyện bạn Tạ lại nói một câu như vậy.
Tào Dũng hơi ngây ra một chút, rồi cười, khóe miệng lúm đồng tiền hiện lên, nụ cười tựa như sóng nước trong veo đang dâng trào.
Sư huynh cười lên siêu đẹp trai, khiến cô người không theo đuổi ngôi sao này cũng ảo tưởng như đang nhìn ca sĩ trên sân khấu, ôm đàn guitar bên cạnh mà cười với cô. Ý nghĩ này thoáng qua trong đầu khiến chính cô cũng xấu hổ đến muốn cúi gằm mặt xuống. Mình đang nghĩ cái gì vậy? Sư huynh không phải là minh tinh giới giải trí, là một chuyên gia y học kỹ thuật thực thụ. Cô sùng bái sư huynh lẽ ra nên là sùng bái kỹ thuật của sư huynh chứ.
Bị sư huynh cười xong, Tạ Uyển Oánh ngại ngùng nói: "Bọn em làm theo cách sư huynh nói, quên mất phải cân nhắc đến kích thước." Ý tại ngôn ngoại, cô cùng một đám bạn học đã phạm ngu xuẩn. Sư huynh nói công thức là bánh kem 8 tấc, khi làm đáng lẽ họ phải giảm bớt nguyên liệu theo yêu cầu thực tế, chứ không phải chờ làm ra mới phát hiện là quá lớn thì đã muộn.
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận