Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 525 - Thế mà thành công rồi



Chương 525 - Thế mà thành công rồi




Lưu Trình Nhiên đứng ở phía đối diện, quan sát quyết định của cô, thầm nghĩ: Chẳng lẽ em ấy muốn học theo thao tác kỳ lạ của bác sĩ lớn tuổi sao?
Đối với một bác sĩ mới chưa có nhiều kinh nghiệm, quả thật quá khó đi. Thật ra tình huống trước mắt này đối với cô mà nói không cần phải suy nghĩ nhiều, quyết định cắt bỏ là lựa chọn tốt nhất. Bởi vì nếu là anh, đều sẽ chọn cắt bỏ thay vì kéo dài một khoảng thời gian dài mà không có kết quả.
Đến cùng vẫn là con gái, có thể mềm lòng.
“Thời gian.” Lưu Trình Nhiên liên tục nhắc nhở cô ba lần: “Em đừng suy nghĩ nữa có thể lãng phí thêm bao nhiêu thời gian chứ.”
Cuộc phẫu thuật có giới hạn thời gian, khoang bụng của bệnh nhân được mở ra, không phải để bác sĩ phẫu thuật chậm rãi suy ngẫm trong mười ngày, tám ngày hoặc thậm chí một năm trong phòng phẫu thuật. Nó không phải là nghiên cứu, mà là chữa bệnh.
“Vâng, thưa thầy!” Tạ Uyển Doanh lớn tiếng đáp lại, nín thở cắn chặt răng tập trung lên đầu ngón tay. Thật sự nếu không thành công, chỉ cần cắt bỏ thôi. Cần phải liên kết vị trí nhu động ruột tương ứng trong đầu với các ngón tay.
Một giây, hai giây, ba giây ... Một phút, cuối cùng, đột nhiên, túi thoát vị mở ra, một đoạn ruột nhu động bị tuột ra ngoài.
Trước mắt một vòng người quay quanh bàn phẫu thuật: A!?
Thành công rồi!
Không có vấn đề gì trong việc khôi phục lưu lượng máu của ống ruột, các mạch máu không bị vỡ.
Lý Khải An thở ra một hơi: bạn học thành công rồi, không uổng công cậu dõi theo đến đổ mồ hôi hột.
Nhìn giáo sư Lưu Trình Nhiên ở ngay bên cạnh, cậu dường như không còn gì để nói nữa.
Thực ra, giáo sư cũng vui mừng: cô sinh viên này quả nhiên không phụ lòng sự mong đợi của họ.
“Chuẩn bị khâu lại.” Tạ Uyển Doanh bình tĩnh nói với y tá, đưa tay lấy một cây kim.
Y tá lấy dụng cụ ngược lại hoảng, vội vàng đưa kim khâu.
Tạ Uyển Doanh đã giúp bệnh nhân đóng lỗ thoát vị bằng cách khâu lại cẩn thận. Để tránh trường hợp bệnh nhân nhúc nhích ảnh hưởng đến vết thương, ruột lại bị rối, thắt nút và tắc lại.
Sau khi đã xử lý xong vết thương thì kiểm tra lại khoang bụng, nếu cần có thể đeo găng tay y tế vào sờ và thăm dò khoang bụng để tránh những tổn thương khác không tìm thấy hoặc có lông ẩn mà vẫn chưa được xử lý.
Sau khi xác nhận cẩn thận rằng không có vấn đề gì khác, khoang bụng có thể được đóng lại.
Đã hai tiếng rưỡi kể từ khi bắt đầu ca phẫu thuật.
Bệnh nhân là nam, ngoài 40 tuổi, không béo cũng không gầy, không mắc các bệnh nền khác, sức sống tốt. Khẳng định ca phẫu thuật này có độ khó thấp. Các giáo sư hướng dẫn lâm sàng đều là những người có kinh nghiệm, ca phẫu thuật được giao cho cô đều được lựa chọn rất kỹ lưỡng, họ sẽ xem xét tình hình thực tế của thực tập sinh và sẽ không bao giờ làm khó cô. Khi nhìn lại, Tạ Uyển Doanh thấy rằng điều đó cũng giống như lời đàn anh Tào đã nói: Đừng căng thẳng, có giáo sư ở đó mà.
Sau khi phẫu thuật, tay của Lý Khả An đã tê cứng, khi bước xuống bàn phẫu thuật, chân cậu có chút run rẩy.
Lưu Trình Nhiên cởi áo blouse, dặn dò hai sinh viên: “Các em cùng giáo sư Tôn bàn giao bệnh nhân nhé, tôi về trước đây.”
Vừa nói, anh vừa bước ra khỏi phòng phẫu thuật, vội vã báo tin vui cho Đàm Khắc Lâm.
Cởi áo blouse ra, Tạ Uyển Doanh quay qua nói cảm ơn với bác sĩ gây mê: “Cảm ơn giáo sư Trương đã hỗ trợ ạ.”
Trong quá trình phẫu thuật, đặc biệt là khi cô không quen dùng dao điện để cầm máu, không khí trong ca phẫu thuật rất căng thẳng, nhưng các chỉ số của bệnh nhân không thay đổi đáng kể, có thể hình dung ra là công lao của ai.
Quay đầu lại, Trương Đình Hải dường như không nghe thấy giọng nói của cô, trước tiên cùng y tá đưa bệnh nhân xuống phòng bệnh bên dưới để làm công việc của bác sĩ gây mê.
Lý Khải An nghe thấy tin đồn, dán vào tai bạn học của cậu nói: “Doanh Doanh, giáo sư sẽ không mắng cậu nữa đâu.”
Quả nhiên chuyện cô bị bác sĩ Trương mắng mọi người đều biết hết. Tạ Uyển Doanh mỉm cười, chỉ là cảm thấy kỳ quái, sao bác sĩ Trương không tận dụng cơ hội lên mặt giáo huấn cô chứ?



Bạn cần đăng nhập để bình luận