Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 2922: [2922 ] thực ra không cần (length: 4005)

"Không, hắn không biết." Đứng bên cạnh Tạ Uyển Oánh lên tiếng, tuyệt đối không để sư huynh Tào bị vô tội liên lụy.
"Oánh Oánh." Tào Dũng nhỏ giọng nói, hiểu nàng đang lo lắng, bảo nàng đừng lo cho hắn.
Nghe thấy giọng nàng, Phương Cần Tô lập tức ngước mắt nhìn mặt nàng.
Đối với bạn nối khố của nàng thì ký ức của hắn còn mơ hồ, đối với nàng lại càng là một ấn tượng mờ mịt. Trước kia nàng với Phương Cần Tô gặp nhau chỉ đếm trên đầu ngón tay. Nguyên nhân chủ yếu nghĩ cũng biết, đối phương không hẹn hò với nàng mà hẹn hò với bạn nối khố của nàng. Khi yêu đương chắc chỉ muốn có thời gian hai người bên nhau, sao có thể thích Tạ Uyển Oánh làm kỳ đà cản mũi.
Chỉ là năm đó người này đánh giá nàng như thế nào, nàng cũng không rõ, bạn nối khố chưa từng nói.
Ánh mắt Phương Cần Tô dừng trên mặt nàng không hề nhúc nhích, như sắp biến thành tượng đá.
Điều này làm mọi người xung quanh có chút căng thẳng.
Tào Dũng quyết đoán chặn tầm mắt của hắn nói: "Ngươi có gì cứ nói với ta."
Phương Cần Tô quay đầu, bằng một giọng đầy ẩn ý: "Bác sĩ Tào, tôi nghe nói, anh và Lâm Giai Nhân là bạn học cấp ba."
Người này tự dưng nhắc chuyện này làm gì. Mấy người Ngụy đồng học mở to mắt trừng.
Đôi mắt thường ngày nhàn nhã của Tống Học Lâm đột nhiên sắc bén như đao găm vào mặt người kia.
Mặt Tào Dũng lạnh băng, giọng nói cũng băng giá theo: "Đây là chỗ khám bệnh."
"Cô ấy và tôi ở chung một ban nhạc, chúng tôi xem nhau là bạn bè. Cô ấy từng nhắc đến anh với tôi, bác sĩ Tào, khen anh là học sinh có thành tích học tập tốt nhất lớp, làm bác sĩ ở quốc hiệp khiến cả lớp tự hào. Cô ấy nói có bệnh tìm anh là hợp nhất. Nên tôi mới tìm anh. Đúng rồi, cô ấy nói cũng muốn đến tìm anh. Cô ấy hẳn sẽ đến tìm anh, phải không, bác sĩ Tào."
Giọng điệu đối phương có vẻ hùng hồn, rõ ràng đã chuẩn bị kỹ mọi thứ đến đây để chất vấn hắn.
Ngươi nói người này muốn gì? Trả thù sao?
Ngươi không cho ta biết thứ ta muốn, không cho ta dễ chịu, ta đương nhiên không để các ngươi yên.
Hơn nữa, ta có chứng cứ cho thấy ngươi có chuyện giấu người bên cạnh, có lẽ ngươi cũng chẳng phải tốt đẹp gì.
Có lẽ người này có tâm lý như vậy cũng không lạ.
Bởi vì đối mặt với tình trạng mất trí nhớ, có bệnh nhân sẽ thấy tinh thần giải thoát vui vẻ như thần tiên. Có bệnh nhân thì không, khổ sở tìm lại ký ức đã mất, không tìm lại được thì như bị kiến gặm cắn, kéo dài nhiều đêm không tài nào chịu đựng được sự hành hạ tinh thần.
Tình trạng của mỗi bệnh nhân là khác nhau. Sự mất mát ở tầng tinh thần là một đặc điểm lớn của các bệnh thần kinh.
Dựa theo tình hình hiện tại của Phương Cần Tô thì hắn thuộc loại người sau, phải tìm lại trí nhớ bằng được.
Tự nhận không sai, Phương Cần Tô hơi nâng cằm, càng lộ ra vẻ ngạo khí.
Tào Dũng cúi đầu lo lắng trước.
Tiếp đó nhìn thấy ánh mắt của sư huynh, Tạ Uyển Oánh bỗng nhớ hình như có chuyện này.
Rõ ràng lúc Phương Cần Tô vừa nói, đầu óc cô cũng không kịp ý thức được hàm ý trong đó. Ai bảo trong đầu cô vốn không để những chuyện này.
Ánh mắt sư huynh có phải sợ cô hiểu lầm gì không? Chẳng trách lúc trước đại sư tỷ, nhị sư tỷ có thái độ kỳ lạ, thường tiền bối đặc biệt chạy đến tìm cô. Thực ra không cần.
Nếu như chỉ vì cô từng bày tỏ ý muốn chữa bệnh cho người thân của mình, tất cả các lão sư tiền bối đều ra sức phản đối, không ngoại trừ cả sư huynh Tào. Nếu trong lòng sư huynh Tào thích ai, đâu có dám thật sự để người đó chữa bệnh cho mình.
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận