Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 3627: [3627 ] tiền đồn (length: 4128)

Mọi người thở phào nhẹ nhõm, trấn tĩnh lại, mắt nhìn người bệnh không còn vẻ kinh hãi.
Người biểu thúc của bệnh nhân là lão Trần suýt nữa phải quỳ xuống hô to bác sĩ vạn tuế, cháu trai có cơ hội sống rồi.
Các bác sĩ không dám vui mừng, đây chỉ là bước đầu tiên cứu vãn tính m·ạ·n·g cho người bị thương.
Một đám người vội vã vàng vàng đưa người bị thương lên xe cứu thương.
Tất cả mọi người ở hiện trường đều có phản ứng, chỉ có hai người bất động, là giám đốc Vương cùng bảo an, giống như biến thành người gỗ ngây ra tại chỗ.
"Thật sự không c·h·ế·t?" Bảo an đưa tay dụi dụi mắt.
Trong đầu Vương giám đốc không thể nào quên được cảnh tượng lão Trần vừa c·ắ·t cốt thép, có lẽ là quá r·u·ng động khiến cho hắn trực tiếp đầu óc đình c·ô·ng.
"Tiểu Trần có thể được cứu không?" Bảo an cẩn t·h·ậ·n dè dặt hỏi lãnh đạo.
Vương giám đốc sắc mặt âm trầm.
Đi th·e·o người bị thương lên xe cứu thương, Tạ Uyển Oánh lấy điện thoại di động ra.
Ở ngoài xe, bác sĩ Lưu nói với nàng: "Làm phiền cô, bác sĩ Tạ."
Sau những gì nàng vừa thể hiện, bác sĩ Lưu tin tưởng nàng hơn, bắt đầu mong đợi ở nàng có thể đem m·ạ·n·g sống của bệnh nhân cứu về. Dù sao bác sĩ Lưu hắn chờ đợi thương binh rất lâu, có t·r·ả giá thì mong có hồi báo.
Tạ Uyển Oánh gật đầu với tiền bối, cô sẽ cố gắng hết sức.
Xe cứu thương rẽ hướng ngược lại, tăng tốc độ chạy về phía bệnh viện.
Tr·ê·n xe, nhân viên y tế bận rộn không ngơi tay, tiến hành gắn máy điện tâm đồ và các thiết bị theo dõi cho người bị thương. Quách Tự Hào thấy nàng lại gọi điện thoại, hỏi: "Bác sĩ Tạ, cô đang g·ọ·i về b·ệ·n·h v·i·ệ·n sao?"
Tạ Uyển Oánh gọi điện thoại cho anh trai trước. Tình huống người bị thương xảy ra tại hiện trường có chút q·u·á·i ·l·ạ, khiến nàng ý thức được cần phải báo c·ô·ng a·n.
"Có chuyện gì thế?" Nghe nói có thể có án m·ạ·n·g p·h·át sinh, Hồ Chấn Phàm, người một lòng lập chí trở thành thám tử, lập tức từ trong chăn bật dậy.
"Chỗ người bị thương rơi xuống không cao. Lúc sự việc xảy ra dù là đêm tối, nhưng xung quanh có đèn đủ để có thể nhìn rõ vị trí. Đáng lẽ người có thể nhảy đến khu đất t·r·ố·n·g an toàn và tiếp đất, thế mà người b·ị ·t·h·ư·ơ·n·g lại trực tiếp rơi trúng chỗ có cốt thép, cảm giác như là không hề phòng bị mà bị người đẩy xuống." Tạ Uyển Oánh nói ra điểm đáng ngờ trong v·ết ·t·h·ư·ơ·n·g của bệnh nhân.
Quách Tự Hào đang nghe nàng nói chuyện điện thoại thì giật mình, không ngờ rằng ngoài việc bận cứu người, cô còn có năng lực tỉ mỉ quan sát môi trường xung quanh của người bị thương, còn có thể mau chóng p·h·át hiện ra những vấn đề khác.
Bác sĩ khi tiếp nhận người bệnh việc đầu tiên cần làm là phải tìm hiểu bệnh sử. Người được tiếp nhận là người bị thương, thì bệnh sử của họ bao gồm cả việc họ đã b·ị ·t·h·ư·ơ·n·g như thế nào. Tạ Uyển Oánh thực hiện những điều trên chẳng qua chỉ là các thủ tục khám chữa bệnh thông thường.
Nếu phải nói về điểm khác biệt của cô, có lẽ là không ít bác sĩ chỉ mải mê chữa t·r·ị v·ết ·t·h·ư·ơ·n·g, nhìn người bệnh mà không có những tính cảnh giác khác. Ví dụ như bác sĩ Lưu và các nhân viên y tế có mặt ở hiện trường, cũng không nhanh chóng nghĩ đến những điểm đáng ngờ trong vụ tai nạn như cô mà báo án.
Hồ Chấn Phàm rất tin tưởng cô khi nghe nàng phản ứng vụ án, anh biết không phải một hai lần mà mỗi lần nàng nói đều rất đúng không phải nói bừa.
Hồ Chấn Phàm ghi chép lại lời cô nói: "Được, ta lập tức dẫn người tới xem." Rồi anh khen nàng một câu: "Oánh Oánh, em là một bác sĩ tốt. Có những bác sĩ như em thì người yếu thế mới được bảo vệ."
Lời nói này của c·ô·ng a·n đối với bác sĩ quả thực rất thâm thúy.
Trong số những người đến khám bệnh không t·h·i·ế·u những người thuộc nhóm yếu thế bị gây án. Nếu không được p·h·át hiện kịp thời, rất có thể những người bị b·ệ·n·h này sẽ tiếp tục bị t·ổn ·th·ư·ơ·n·g.
Tội phạm thường có bản tính chột dạ sau khi gây án, lần này t·r·ố·n thoát được thì chúng sẽ sợ phiền phức, quay lại g·i·ế·t c·h·ế·t người b·ệ·n·h để d·iệt sạch hậu họa. Những vụ án như vậy, Hồ Chấn Phàm với kinh nghiệm là c·ô·ng a·n, thấy quá nhiều rồi nên từ đáy lòng anh hy vọng tất cả các nhân viên y tế có được chút ý thức như một thám tử để giúp cảnh s·á·t cùng xã hội tạo thành những tiền đồn cho các vụ án.
Chỉ đáng tiếc những bác sĩ như vậy rất hiếm, các bác sĩ thông thường thì bận chữa bệnh cứu người nên không có thời gian dư ra để làm việc đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận