Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 501 - Mời được đến hội chẩn



Chương 501 - Mời được đến hội chẩn




"Bản thân có chuyên môn tốt phán đoán không sai, nên làm thế nào thì cứ làm như thế đó." Sau khi nghe được câu trả lời của cô, Tào Dũng nói mấy câu này.
Được đàn anh khích lệ, Tạ Uyển Doanh muốn xoa tay.
Cúp điện thoại rồi trả di động cho đàn anh Hoàng, đi vào văn phòng bác sĩ tìm đơn hội chẩn, đồng thời gọi điện cho giáo sư Tôn đến giải quyết.
Sinh viên thông báo khiến Tôn Ngọc Ba bò dậy, lúc trở lại văn phòng hai mắt lim dim buồn ngủ lại trợn tròn lên khi nhìn thấy Hoàng Chí Lỗi xuất hiện: "Sao cậu lại ở đây?"
"Đêm nay tôi trực viện tổng." Vừa nói cho anh ấy biết, Hoàng Chí Lỗi vừa phê bình anh ấy: "Cậu để tiểu học muội của tôi làm một mình à? Em ấy không phải sinh viên của cậu sao?"
"Cho em ấy đi rèn luyện một chút." Tôn Ngọc Ba lười biếng đáp: "Hơn nữa, tôi rất tin tưởng vào năng lực của em ấy."
Hoàng Chí Lỗi đỡ kính mắt, nảy sinh nghi ngờ rất lớn tối nay do ai trực ca, chẳng lẽ để tiểu học muội của anh làm tất cả mọi việc sao?
Tôn Ngọc Ba quay đầu lại, hỏi sinh viên: "Em vừa nói giường số 62 muốn làm gì? Muốn tìm khoa ngoại gan mật tới hội chẩn?"
"Vâng, giáo sư Tôn, thầy xem có cần thông báo cho giáo sư Thi Húc hay không ạ." Tạ Uyển Doanh hỏi thăm.
Thông báo cho tuyến 2? Ý định của Tôn Ngọc Ba giống với cô, có điều, Thi Húc trở về cũng vô ích. Cấy ghép lá gan người mà nói, chỉ khoa ngoại gan mật mới có.
Ngón tay gãi nhẹ đỉnh đầu, Tôn Ngọc Ba nói thẳng ra chính là: "Bản thân muốn chết. Bà ấy không cho chúng ta đi vào cứu người, cần đám bọn họ tiếp tục cân nhắc xem nên cứu ông ta thế nào à?"
Làm bác sĩ thật sự phải là người tốt với cả thế giới.
Tạ Uyển Doanh viết xong đơn xin hội chẩn, đưa cho giáo sư xem qua.
Thấy bọn họ đã quyết định, Hoàng Chí Lỗi cầm điện thoại lên gọi cho khoa ngoại gan mật, liên hệ người bên kia.
Bên khoa ngoại gan mật rất yên tĩnh, chuông điện thoại vang lên một hồi mới có y tá tôi nghe.
"Cậu tìm bác sĩ khoa chúng tôi? Mọi người đều đang ngủ."
"Tôi là Hoàng Chí Lỗi trực viện tổng, khoa ngoại tổng hợp 2 có một bệnh nhân phỏng đoán bị suy gan cấp tính, cần họ tìm người tới hội chẩn. Cô tranh thủ thời gian nói rõ tình huống với bác sĩ trực ca giúp tôi." Hoàng Chí Lỗi nói rõ.
Y tá đặt điện thoại xuống đi đến phòng bác sĩ thông báo.
Cũng không rõ bên kia đêm nay do ai trực. Ai trực ca đều tốt. Quy tắc của bệnh viện là, viện tổng cân đối gọi người thì phải tới ngay.
Điều bọn họ không ngờ được chính là, người khoa ngoại gan mật đến với tốc độ cực nhanh, trước đây chưa từng gặp qua.
Chẳng qua điện thoại mới gọi có mấy phút, cửa ra vào khu bệnh cót két một tiếng. Sau khi mở cửa, hai bác sĩ khoác áo blouse trắng đi vào khoa ngoại tổng hợp 2.
Lúc này, ba người Tôn Ngọc Ba bọn họ đúng lúc rời khỏi văn phòng, trước mặt thấy một đồng nghiệp mặc áo trắng phấp phới đi tới liền giật mình. Tôn Ngọc Ba kỳ quái gọi: "Đến nhanh như vậy sao?" Anh ấy vốn định đưa sinh viên đến kiểm tra giường số 62 trước, bây giờ xem ra tới không kịp rồi.
Đứng bên cạnh đồng hương, Hoàng Chí Lỗi đỡ kính mắt thấy hình ảnh hiện lên không khỏi giật mình hai mắt sáng lên: Người đến nghiễm nhiên không phải người bình thường?!
"Cậu gọi anh ta đến?" Tôn Ngọc Ba hất cánh tay đồng hương một cái, nhanh chóng bị sợ chết khiếp liền hỏi chuyện.
"Không phải!" Hoàng Chí Lỗi kiên quyết phủ nhận: "Tôi làm gì có bản lĩnh mời phật lớn đến."
Nghe qua người ta hai lần gọi đàn anh Đào là đại phật của khoa ngoại gan mật, đoán chừng nói đàn anh Đào rất ngầu. Tạ Uyển Doanh đi theo đàn anh Hoàng đứng sau lưng giáo sư Tôn nhìn ra ngoài, nhìn thấy đàn anh Đào đứng trước mặt mỉm cười đáng yêu như trẻ con, nam thần cười một cái, không một tiền bối y học nào than phiền về việc hậu bối đêm hôm đến, có thể bình tĩnh nói chuyện.
Tôn Ngọc Ba thấy cô không có phản ứng gì, tiếp tục nắm chặt tay Hoàng Chí Lỗi, nhỏ giọng nói: "Cậu gọi điện thoại thông báo thế nào vậy!"



Bạn cần đăng nhập để bình luận