Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 554 - Lần giải cứu cuối cùng



Chương 554 - Lần giải cứu cuối cùng




Nghe nói như thế, nửa đêm tỉnh lại nhất thời Miêu Phân lấy tay che lại miệng mình: "Bác sĩ Cao có đây không?"
"Bây giờ chúng ta phải báo cho anh ấy."
"Cậu báo cho ông ấy, nói anh ấy vô luận thế nào cũng phải cứu mẹ chồng tôi! Tôi cầu xin các người, bác sĩ, bây giờ tôi mang đứa trẻ đến đây." Miêu Phân nói.
Trong phòng bệnh, dụng cụ quan sát bỗng nhiên phát ra tiếng cảnh báo tít tít tít.
Lý Khải An cầm điện thoại, lúc xoay người, hai mắt dán chặt vào, điện thoại từ trong tay cậu ấy rơi xuống.
Ngay khi nhìn thấy trái tim bệnh nhân ngừng đập, Tạ Uyển Doanh lập tức tiến hành ép tim cho bệnh nhân.
Tiếng cảnh báo gọi những người khác chạy tới.
"Báo cho bác sĩ Tôn!"
Sau khi nhận thông báo từ bộ đàm, Tôn Ngọc Ba từ trên giường nhảy dựng lên, áo khoác trắng không mặc hướng bên ngoài chạy vọt ra: "Huyết áp bao nhiêu? Nhịp tim bao nhiêu? Có bao cho bác sĩ Cao chưa?"
"Đang gọi điện thoại!"
Xông vào phòng bệnh, thấy Tạ Uyển Doanh đang ép tim. Tôn Ngọc Ba đi đến bên đầu giường bệnh, mở mí mắt của bệnh nhân nhìn vào đồng tử: "Có đẩy adrenalin chưa?"
"Đang đẩy!" Y tá vội vã đẩy châm nói.
Ai nha, tình huống của bệnh nhân này đoán chừng không được. Mặc dù tất cả mọi người đều biết tính mạng của bệnh nhân này chỉ còn một hai ngày. Như hoàn cảnh bây giờ, người thân bệnh nhân.
"Thông báo cho người nhà bệnh nhân chưa?" Tôn Ngọc Ba quay người rống một tiếng.
"Cậu ấy gọi rồi." Tạ Uyển Doanh vừa ép tim cho bệnh nhân vừa trả lời.
Ánh mắt Tôn Ngọc Ba phát hiện ở cửa phòng bệnh Lý Khải An như người ngốc đứng ở đó, mắng một câu: "Cậu qua đây, thay em ấy ép."
Trong lúc nhất thời Lý Khải An không nghe thấy rõ ràng tiếng nói của giáo sư, đứng ở đó như người gỗ không nhúc nhích. Thẳng đến khi y tá cầm máy rung tim xông vào cửa đẩy cậu ấy một cái, cậu lảo đảo suýt chút nữa ngã trên mặt đất, ngẩng đầu.
"Khử rung tim!" Tôn Ngọc Ba ra lệnh "200!"
Chuẩn bị cắm điện vào máy khử rung tim xong, nút xoay được vặn đến 200, miếng dán dẫn điện nhanh chóng được dán vào miếng đệm khử rung tim. Trước tiên Tạ Uyển Doanh tạm dừng ép tim. Tôn Ngọc Ba lấy hai miếng dán rung tim dán vào ngực bệnh nhân, hét lên: "Tránh ra!"
Toàn bộ nhân viên rời khỏi giường bệnh nhân.
Phịch!
Cơ thể bệnh nhân giống như nhảy khỏi giường.
Sau một thời gian, nhịp tim màn hình quan sát chạy một đường thẳng.
"250!" Tôn Ngọc Ba hạ lệnh.
Nút xoay được vặn đến 250.
Khử rung tim lần hai.
Phịch!
Cơ thể bệnh nhân một lần nữa như muốn nhảy khỏi giường.
Cảnh tượng mà những người khác nhìn vào, bệnh nhân tựa như một con cá chết trên thớt đang vùng vẫy. Trong đầu Lý Khải An không tự chủ được thoáng nghĩ như vậy, toàn thân cậu lạnh đến mức không thở nổi.
Cậu là sinh viên y khoa, nhưng mà cậu chưa từng thấy trường hợp như vậy, trong nhiều năm cậu học y đây là lần đầu tiên nhìn thấy, ảnh hưởng rất lớn đối với cậu. Bởi vì bệnh nhân kia là người gần đây cậu quen.
"Không được!" Y tá nhìn những đường thẳng trên màn hình, còn lo lắng hơn cả bác sĩ.
Khử rung tim lại không có ích gì, bất quá chỉ là truyền điện qua da cho bệnh nhân. Tôn Ngọc Ba đặt tấm khử rung tim xuống, nói: "Tiếp tục ép."
Tạ Uyển Doanh vén tay áo lên, tiếp tục ép tim cho bệnh nhân.
Giờ khắc này, bác sĩ làm động tác này không hoàn toàn là cứu bệnh nhân. Bởi vì mọi người đều biết bệnh nhân này sẽ không trở lại. Nhưng mà bác sĩ vẫn nghiêm túc làm, làm đủ thời gian cấp cứu mà cơ sở y tế chỉ định.
Một là, có lẽ kỳ tích sẽ xảy ra? Còn một cái khác là đợi người nhà bệnh nhân đến, bác sĩ làm động tác này có nghĩa là bệnh nhân có thể sống nếu cuộc cấp cứu chưa kết thúc.



Bạn cần đăng nhập để bình luận