Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 1830 - Gõ IQ



Chương 1830 - Gõ IQ




“Ví tiền của Hồ Hạo đưa cho cậu xử lý. Tiền trong đó cậu cứ việc tiêu hết, đừng quan tâm đến cậu ta, đều là do cậu ta nợ cậu.”
Nào có chuyện tốt như vậy, đây gọi là xâm phạm tài sản của người khác. Tạ Uyển Doanh nói: “Như vậy không tốt. Cậu trả ví tiền lại cho cậu ấy đi.”
“Cô ấy đó phải nhập viện nợ tiền viện phí. Chúng ta lấy tiền của cậu ta giúp cô ấy đóng viện phí đi.” Triệu Văn Tông suy nghĩ, muốn tiếp tục đưa ví tiền cho cô xử lý.
Ở giữa có một cánh tay đưa ra chặn cậu. Thấy đó là tay của Tào Dũng, nói với cậu: “Chuyện này cậu muốn làm như thế nào thì cậu cứ làm. Chuyện cậu tự muốn làm thì là trách nhiệm cậu tự mình gánh lấy, cô ấy không có nghĩa vụ giúp cậu làm.”
Quay đầu nhìn mặt Tào Dũng, Triệu Văn Tông rất nhanh nhớ lại lần gặp mặt rất lâu trước đó, nhất thời tay chân run lên, lộ ra vẻ hoảng hốt lo sợ.
Ánh mắt Tào Dũng lạnh như băng trong sự điềm tĩnh.
Con người Triệu Văn Tông này không nói là người xấu, nhưng chắc chắn là người tốt so với người xấu còn dẫn đến kết quả tồi tệ hơn. Cái gọi là người tốt, chuyện gì cũng cho rằng mình có thể làm người tốt, cảm thấy bản thân có thể giúp được bằng mọi cách, kết quả chỉ có thể không phân biệt được tốt xấu, người xấu được giúp như thường, bản thân bị hại thì không nói, nhưng thường xuyên liên lụy đến người khác bị kéo xuống nước.
Bởi vì tiểu học muội là người tốt bụng trọng tình cảm, không nghi ngờ cảnh giác đối với bạn học đầu óc ngốc nghếch này. Chỉ có thể bởi vì anh ra mặt. Lần trước gặp mặt anh thay cô cảnh cáo người này tại chỗ, để đối phương đừng làm điều gì tồi tệ liên lụy đến cô.
Lời cảnh cáo này của anh, Triệu Văn Tông chắc là nhớ rất rõ, vẻ mặt vô cùng hoảng sợ khi gặp anh thì đã đã biết bản thân mình lại làm sai chuyện gì rồi.
“Doanh Doanh chuyện này cậu đừng quan tâm, để tớ xử lý.” Bàn tay Triệu Văn Tông muốn đưa ví tiền cho cô ngoan ngoãn rút lại.
Những người khác sau khi nghe câu này của cậu, có thể nghe ra được cậu sau khi bị Tào Dũng cảnh cáo rõ ràng đầu vẫn không tỉnh táo lại.
Thôi Thiệu Phong đang giữ cửa quán cà phê, không vội rời đi nhìn thấy vậy liền nói với Triệu Văn Tông: “Tôi đi với cậu đến cửa đóng tiền cấp cứu.” Thuận tiện trên đường gõ đầu ngốc nghếch của tên nhóc này.
Triệu Văn Tông lên tiếng cảm ơn, đi tới.
Hai người cùng đi ra khỏi quán cà phê, Thôi Thiệu Phong gõ IQ của cậu: “Cậu lấy ví tiền của cậu ta, đến lúc đó người ta dẫn cảnh sát tìm đến cửa nói cậu ăn cướp, cậu định làm như thế nào? Tang vật ở trong tay cậu.”
Triệu Văn Tông: .....
Một lúc lâu sau, cậu cuối cùng cũng tỉnh táo lại, lấy ví tiền của mình ra trả tiền cọc cho em gái La. Chuyện này tối hôm nay cậu thừa nhận mình đã làm liên lụy đến bạn học Tạ, vì vậy trách nhiệm nhất định phải do cậu gánh trách nhiệm trước. Tự bỏ tiền của mình như cắt thịt, lần này cậu đã hiểu bản thân đã làm ra việc ngu ngốc gì, sau này tuyệt đối không dám làm nữa.
Vốn dĩ chính là như vậy, tình cảm mấy người không ra làm sao cả, hà tất gì phải cưỡng ép lôi kéo, cuối cùng chỉ có thể gây ra chuyện.
“Ngồi đi.”
Nghe đàn anh Tào bảo Tạ Uyển Doanh ngồi xuống, lại nhìn thấy giáo sư Đàm có điều muốn nói rõ với cô.
Mặc dù Tào Dũng nói rằng chuyện này hôm nay tùy thuộc vào cô, nhưng nào có thể “chiều” hư sinh viên không giới hạn như thế. Đàm Khắc lân gõ bàn vạch rõ đường chỉ đỏ cho sinh viên: “Sự việc ngày hôm nay tạm thời thầy đồng ý có thể không truy cứu đến cùng. Nhưng nếu như lần sau anh ta còn làm bất cứ gì gây thương tích hay công kích em, hoặc có người khác gây thương tích hay công kích em....”
“Giáo sư Đàm, em biết rồi.”
“Em biết cái gì, em nói xem.”
“Em sẽ báo cảnh sát, cần truy cứu thì sẽ truy cứu.”
“Không biết, nếu em không báo cảnh sát, tôi giúp em báo cảnh sát và truy cứu trách nhiệm.” Đàm Khắc Lâm không một chút khách khí. Là giáo sư cũng là bác sĩ, không thể nhìn một sinh viên có thể bởi vì tổn thương tâm lý trước đó bị người vô tội làm hại hết lần này đến lần khác.
Trong nháy mắt, Thôi Thiệu Phong đã cầm lọ thuốc mỡ quay trở lại.



Bạn cần đăng nhập để bình luận