Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 666: Chỉ tiếc rèn sắt không thành thép



Chương 666: Chỉ tiếc rèn sắt không thành thép




Chương 666: Chỉ tiếc rèn sắt không thành thép
Nghiễm nhiên là nam sinh trong lớp của cô rất kính sợ đàn anh Tào.
Đôi mắt của Tào Dũng nhìn kỹ bạn học Triệu với thái độ chuyên nghiệp, trong đôi mắt anh tuấn đột nhiên hiện lên một tia nghiêm khắc: "Có chuyện gì xảy ra với cậu vậy?”
Chỉ cần quan sát một phen, anh có thể cảm nhận rõ ràng được tâm trạng buồn bực của đối phương, thân là sinh viên y khoa nằm viện trị liệu làm sao có thể có tâm trạng buồn bực.
"Đàn anh, em..." Triệu Điềm Vỹ không ngờ đàn anh đại minh tinh lớp tám năm của bọn họ lại tự mình đến thăm cậu, thế mà cậu lại mang bộ dáng ốm yếu khóc tang này để đối mặt với đàn anh đại minh tinh.
Nam sinh trong lớp bọn họ thường xuyên nói, chỉ cần gặp được Tào Dũng, ngực sẽ tự động thẳng, đem kiến thức mình đã học được báo cáo cho đàn anh. Tốt nhất là đối đáp thật trôi chảy, để tạo ấn tượng tốt với đàn anh. Chỉ cần đàn anh thưởng thức và dẫn dắt bọn họ, sẽ là nhân vật hạng nhất ở lại trong bệnh viện.
Không thể nghi ngờ là những nam sinh này suy nghĩ nhiều, theo Tạ Uyển Doanh biết, lúc cô học tập với đàn anh Tào trong khoa ngoại thần kinh, đàn anh Tào căn bản là không thích hỏi sinh viên.
"Cậu nói rõ ràng xem bệnh của cậu là chuyện gì xảy ra." Tào Dũng nghiêm khắc nói với học đệ.
Triệu Điềm Vỹ thở hai hơi, mất hết mặt mũi, dứt khoát giả chết không trả lời a.
"Ý chí chiến đấu hoàn toàn không có? Cậu có muốn trở thành một bác sĩ mà lại không biết rằng con người sẽ phải chiến đấu với bệnh tật suốt đời sao? Cậu đầu hàng ngay trong giai đoạn đầu của trận chiến? Làm thế nào để cậu có thể chiến đấu với bệnh ở giai đoạn giữa và cuối?" Tào Dũng nhìn thấy vậy liền nhíu mày, trong mắt có chút không vui.
Khẩu khí của những lời này tuyệt đối là hận rèn sắt không thành thép. Thật tốt khi một học đệ đem chính mình chà đạp thành như vậy. Không phải chỉ là bị bệnh, một căn bệnh không quá nghiêm trọng thôi sao.
Đàn anh Tào rất ít khi tỏ ra tức giận. Tạ Uyển Doanh cũng không thể chấp nhận thái độ này của bạn học. Trên lâm sàng có rất nhiều bệnh nhân chiến đấu với căn bệnh đến giây phút cuối cùng, dựa vào cái gì mà bạn học Triệu lại tiêu cực đến mức chuẩn bị tuyên bố đầu hàng với trị liệu, như đàn anh Tào đã nói, ý chí chiến đấu là tố chất hoàn toàn nên có ở một sinh viên y khoa.
Bị đàn anh chất vấn, Triệu Điềm Vỹ ngược lại cảm thấy càng ủy khuất càng phẫn nộ. Các tiền bối cho rằng cậu không có gì đáng ngại, nhưng cậu lại cho rằng mình đã xong đời. Bệnh này có thể chữa khỏi hay không không nói, bệnh viện biết cậu bị bệnh này, triển vọng việc làm trong tương lai của cậu không còn nữa. Rất có thể cậu sẽ không thể trở thành bác sĩ trong tương lai. Vì vậy sự đả kích này đối với cậu có tính chất hủy diệt.
Đã sớm nói là không cần nằm viện, tin tức trước tiên đừng nói ra ngoài, điều tra rõ ràng rồi nói sau. Sau khi nhập viện không có biện pháp nào khác ngoài việc tiêm. Nói ra thì tất cả đều là lỗi của pho tượng Phật kia, vì sao nhất định phải bắt cậu nằm viện. Nhập viện rồi thì làm sao có thể che đậy được tin tức. Không thể che đậy được tin tức cũng không cho cậu chữa trị như thế nào. Điều khiến người ta tức giận nhất chính là, hầu như tất cả mọi người đều chỉ trích cậu nhưng lại không ai cảm thấy là lỗi của pho tượng Phật kia.
Tức giận, rất tức giận, cảm thấy mình xui xẻo, xong rồi. Nếu đã xong rồi thì dứt khoát là bộ dáng như thế này đi, còn muốn tiếp tục ép cậu như thế nào nữa. Huống chi pho tượng Phật này bảo cậu nằm viện, chính anh ta lại biến mất một tuần, hiện tại rốt cục biết xuất hiện sao?
Triệu Điềm Vỹ nhếch khóe miệng, thiếu chút nữa cắn răng.
"Sau này tôi hỏi mới biết bác sĩ Đào đi công tác." Bà Triệu nhìn khuôn mặt tức giận của con trai, quay đầu lại thương lượng với bác sĩ điều trị của con trai.
"Vâng, tuần trước tôi đã đi ra nước ngoài để tham gia một hội nghị quốc tế, vừa mới trở về." Đào Trí Kiệt nói.
Ra nước ngoài? Pho tượng Phật này đã đi ra nước ngoài, để cậu ở đây để đi ra nước ngoài một mình. Triệu Điềm Vỹ hừ hừ trong lỗ mũi.
"Bác sĩ Đào, tôi muốn bàn bạc với anh..." Bà Triệu đề cập tới.
"Tôi biết, hôm nay tôi vừa mới trở về, muốn thảo luận riêng về tình huống này của cậu ấy, không thể để cho cậu ấy tiếp tục như vậy."
Nghe vậy, bà Triệu vô cùng cảm kích: "Cảm ơn bác sĩ Đào, đã kiến anh bận tâm rồi.”





Bạn cần đăng nhập để bình luận