Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 1265: Đến trường học



Chương 1265: Đến trường học




Chương 1265: Đến trường học
Học sinh thích chạy tới chạy lui, nếu bị thương thì sao? Đánh nhau với người khác, va vào đầu, hoặc là ngã bị thương?
Một loạt khả năng đang lướt qua trong đầu các nhân viên y tế hình như đều giống như trong sách y khoa.
Như y tá nói, thông tin của bệnh nhân quá ít khiến bác sĩ khó mà đưa ra phán đoán chính xác.
“Bác sĩ Tân.” Tạ Uyển Doanh đến, “Giáo sư Đổng bảo cần điều động xe cấp cứu.”
“Đúng vậy.” Tân Nghiên Quân gật đầu, “Đi thôi, chúng ta phải đi đến trường học tiếp nhận một bệnh nhân là học sinh.”
Vài người bước nhanh đến bên xe cấp cứu, Tạ Uyển Doanh quay đầu nhìn thấy lớp trưởng chạy theo phía sau.
Lớp trưởng vẫn dáng vẻ đó, trông khá ngầu, không nói chuyện, nhìn thấy cô cũng không nói chuyện.
Vì chỗ ngồi trên xe cấp cứu có giới hạn, Nhạc Văn Đồng đi ra cabin phía trước ngồi vào ghế phụ lái.
Tân Nghiên Quân nhắc cậu ấy: “Nhớ cài dây an toàn.”
Giáo sư nữ thường chu đáo, Nhạc Văn Đồng cài dây an toàn.
Những người khác ngồi ở thùng xe phía sau.
Đóng cửa xe, còi báo động vang lên xe cấp cứu xuất phát.
Trong thành phố lớn thì thời gian này đúng vào giờ tan tầm là giờ cao điểm kẹt xe. Xe cấp cứu chạy ra khỏi bệnh viện không lâu thì bị kẹt ở giữa đường. Các nhân viên y tế ngồi trên xe có chút sốt ruột.
“Trường học của bệnh nhân cách chỗ chúng xa bao xa?” Tân Nghiên Quân hỏi thăm tài xế về nơi đến. Bởi vì không rõ tình trạng cụ thể của bệnh nhân, bác sĩ cấp cứu nóng lòng muốn đến càng sớm càng tốt, chỉ sợ không kịp thời điểm cấp cứu cho bệnh nhân.
“Nếu đường thông suốt thì khoảng tầm nửa tiếng.” Tài xế nói.
Mất nửa tiếng xe chạy xem như là khá ổn rồi. Đây là vấn đề chung của thành phố lớn, thành phố quá rộng. Lái xe từ phía đông sang phía tây thành phố, có lúc phải mất hơn 2,3 giờ đồng hồ.
Trung tâm cấp cứu sẽ cố hết sức gọi cho bệnh viện ở gần bệnh nhân nhất để đến tiếp nhận bệnh nhân, nhưng nếu bệnh viện gần khu bệnh nhân ở không có xe cấp cứu thì đành bó tay, chỉ có thể điều động bệnh viện xa hơn một chút.
Tân Nghiên Quân sở dĩ hỏi vấn đề này là vì những người ngồi trên xe trên đường đi qua có thể nhìn thấy những bệnh viện khác, đếm được cũng có hơn 2,3 cái. Chẳng khác nào nói, có bệnh viên ở gần chỗ bệnh nhân, gọi xe cấp cứu của bọn họ đến chắc chắn là nhanh hơn.
Xe cấp cứu trên đường đi bị kẹt xe đối với bệnh nhân cấp cứu mà nói có thể là một việc rất nguy hiểm. Còi báo động của xe cấp cứu vang lên, cũng không thể khiến cho xe bị kẹt phía trước di chuyển sang bên được chút nào. Lúc này, ý thức của người bình thường đối với việc nhường đường cho xe cấp cứu dường như là không có.
Nhân viên y tế chỉ có thể dốc hết khả năng để đi đến nơi, đồng thời cầu nguyện cho bệnh nhân ở hiện trường có thể đợi được bọn họ đến.
Cảm thấy thời gian còn rất lâu nữa, Tạ Uyển Doanh nhìn đồng hồ trên cổ tay, bây giờ khoảng cách thời gian từ lúc bọn họ rời khỏi bệnh viện đã gần 1 giờ đồng hồ rồi. Bị kẹt trên đường gần nửa tiếng, khiến giáo sư Tân không bình tĩnh nổi.
“Đến rồi, đến rồi.” Y tá vui mừng nói.
Mọi người từ cửa sổ xe nhìn thấy bóng dáng cổng trường học, là trường trung học , treo bảng trường trung học số 8 thành phố.
“Thành tích trường trung học này khá tốt.” Y tá nói câu này là muốn xoa dịu bầu không khí đột nhiên trở nên căng thẳng trong xe.
Linh cảm của các nhân viên y tế không được tốt, chủ yếu là do thời gian kẹt xe lâu, lại có hàng loạt sự việc xảy ra sau đó. Chỉ thấy, bảo vệ trông coi cửa chính của trường học nhìn thấy xe cấp cứu đến thì mở cửa một cách chậm rãi. Việc mở của này trường học nên sớm có sự chuẩn bị chứ không phải đợi xe cấp cứu đến mới mở.
Đợi cửa mở, xe cấp cứu chạy vào trong khu vực trường học.
Y tá nói trường này được xem là khá tốt, có thể là thật vậy, bên trong được phủ xanh cây cối, dễ dàng nhìn thấy cây cổ thụ, dường như có một khuôn viên lịch sử nhất định.





Bạn cần đăng nhập để bình luận