Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 3045: [3045 ] tìm đối bác sĩ (length: 4084)

Nàng bác sĩ Tạ Uyển Oánh nhất định phải sửa lại điểm sai lầm này cho bệnh nhân.
Bên kia đầu dây chỉ còn tiếng hít thở.
Là bệnh nhân giờ đây có thể cảm nhận được sự nghiêm túc trong giọng nói của bác sĩ Tạ.
Sự nghiêm túc này của bác sĩ Tạ so với những lời lải nhải bảo nàng đừng làm gì mau tới nhập viện kia không giống nhau.
"Trong quá trình ngươi tự mình sửa soạn hồ sơ bệnh lý, phải trình bày rõ ràng với ta cách ngươi hiểu bệnh của mình và nhu cầu về phương án điều trị." Tạ Uyển Oánh tiếp tục giao phó nội dung bài tập bệnh nhân phải hoàn thành, không sợ nặng lời, "Nhu cầu của ngươi không rõ, không biết mình muốn kết quả phẫu thuật thế nào thì rất khó để bác sĩ giúp được ngươi. Về những vấn đề này, ngươi hãy nghĩ trước, nghĩ rõ mục tiêu cuộc sống của mình. Hôm sau ta sẽ dành thời gian nghe ngươi nói cặn kẽ."
Đối phương là bệnh nhân có IQ cao và học vấn cao, chỉ cần tự nguyện tìm tài liệu, hoàn toàn có thể đọc hiểu những kiến thức y học cơ bản. Bác sĩ cũng không cần sợ bệnh nhân như vậy đi tìm hiểu kiến thức y học, bởi vì đó là điều không thể tránh, không có cách nào hạn chế việc bệnh nhân muốn hiểu về bệnh tình của mình.
Đối với vấn đề tâm lý, khai thông quan trọng hơn là giấu giếm.
Có vấn đề gì thì bác sĩ và bệnh nhân thẳng thắn trao đổi, vẫn tốt hơn việc che giấu.
Về điểm này, sách lược của nàng với bệnh nhân này hoàn toàn trái ngược với các sư huynh. Có thể là do các sư huynh cho rằng bệnh nhân là phụ nữ, phần nhiều sẽ thương hoa tiếc ngọc, thậm chí nhường nhịn.
Nàng muốn dành cho đối phương sự tôn trọng. Đều là phụ nữ, nàng tương đối cảm nhận được đối phương để có được thành tựu như ngày hôm nay không hề dễ dàng.
Bên kia điện thoại cuối cùng truyền ra giọng bệnh nhân nghẹn ngào: "Ta nghĩ mình đã tìm đúng bác sĩ rồi, bác sĩ Tạ."
Bệnh nhân muốn tìm một bác sĩ có thể thực sự lý giải được cảm xúc sự nghiệp của mình, chứ không phải là một người chỉ lải nhải bảo nàng coi trọng tính mạng hơn sự nghiệp. Liên quan đến vấn đề tính mạng, nàng hiểu nhưng không thể khắc chế được.
Đôi khi mối quan hệ bác sĩ bệnh nhân có khoảng cách là do thiếu sự đồng cảm.
Sở dĩ những bác sĩ ưu tú trong y học được bệnh nhân hoan nghênh, là vì luôn có thể tìm được điểm chung, sự đồng cảm với người bệnh. Loại đồng cảm này đến từ duyên phận giữa bác sĩ và người bệnh. Lý giải người bệnh là phải tìm được sự rung cảm, chứ không đơn thuần chỉ là lời nói ngoài đầu môi.
Có thể, những điều các sư huynh đã nói về việc thông cảm cho sự nghiệp của đối phương không bằng sự đồng cảm sâu sắc của Tạ Uyển Oánh vì nàng có những trải nghiệm tương tự.
Sau vài câu nói này của nàng, bệnh nhân không còn cho rằng nàng đang tỏ vẻ. Có thể nghe ra, đối phương hài lòng cúp điện thoại, và nói với nàng: "Ta vô cùng mong đợi ngày mai gặp lại, bác sĩ Tạ."
Suy cho cùng bệnh nhân vẫn muốn chữa khỏi bệnh. Việc xoáy vào tình cảm như vậy có lẽ do nàng tìm thầy tìm thuốc mãi không thấy bác sĩ nào có thể giúp mình. Việc bệnh nhân tìm đến Tạ Uyển Oánh cũng chỉ là do nghe danh về kỹ thuật y học của nàng.
Để cho bệnh nhân có được hy vọng thực sự, bản thân bác sĩ cần cố gắng hơn nữa.
Đặt điện thoại xuống, Tạ Uyển Oánh cũng không cảm thấy chút thả lỏng nào. Một bác sĩ muốn chữa khỏi bệnh cho bệnh nhân thì sẽ không có cảm giác thoải mái chút nào.
Trong im lặng, cửa có thêm mấy người đứng.
Hoàng Chí Lỗi đi tới nhìn xem ai đang nghe lén thì lẩm bẩm: "Vị Phật này, lén lút đứng ở đây làm gì thế."
Những người khác nghe thấy động tĩnh liền quay đầu lại, Tạ Uyển Oánh nhìn theo liền bắt gặp mặt sư huynh Đào, trong chốc lát liền nhớ lại những lời sư huynh Đào giáo huấn bọn họ vào cuối tuần. Dường như nàng đã quên bẵng sau gáy.
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận