Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 2316: [2316 ] bí mật lời nói (length: 3888)

Trẻ con ở các độ tuổi khác nhau sẽ có nhịp tim và huyết áp khác nhau, có công thức biểu thị rõ ràng để tính toán. Đứa trẻ tám tuổi được coi là trẻ tương đối lớn. Trẻ lớn tuổi khác biệt rất lớn so với trẻ nhỏ tuổi, không giống như trẻ sơ sinh hoặc trẻ nhỏ, giá trị các chỉ số gần với người lớn hơn. Đồng thời, chúng không phải là người trưởng thành, không thể đối xử như người lớn. Về mọi mặt, chúng cũng giống như cô bé mười mấy tuổi kia, cần bác sĩ nhi khoa nghiên cứu kỹ lưỡng hơn.
Chuyến này thật sự cần đeo ống nghe vào để nghe tim cho đứa nhỏ này. Tào Chiêu đến gần, bước về phía đứa nhỏ.
Chu Tinh ngẩng đầu nhìn hắn một cái, nhanh chóng cúi đầu, biết hắn là ai, càng không muốn nói gì.
Có lẽ trong lòng đứa nhỏ này đang áy náy, cũng có thể là đang không vui, nghẹn uất không muốn nói chuyện với bất cứ ai, kể cả người có thể thuyết phục hắn.
Mẹ Chu Tinh rất lo lắng, ở bên cạnh khuyên con: "Con chẳng phải rất t·h·í·c·h bác sĩ Tào sao? Con đã hẹn với bác sĩ Tào ba năm trước rồi, cứ hễ rảnh ngày nào cũng muốn đến gặp bác ấy mà."
Nghe mẹ nói, hốc mắt Chu Tinh đỏ hoe, muốn khóc.
Trẻ con bị b·ệ·n·h lâu ngày thì cũng không khác gì người lớn. Ai cũng có giới hạn chịu đựng. Lúc đầu có lẽ nhận được hy vọng từ bác sĩ thì rất vui, rất tự tin. Nhưng b·ệ·n·h không thực sự khỏi, cứ phải đúng giờ đến b·ệ·n·h viện thì đến cuối cùng cũng không thể chịu nổi.
Thời khắc khảo nghiệm bác sĩ nhi khoa lại đến.
Tạ Uyển Oánh nghĩ: Lúc này thần tiên ca ca phải làm thế nào đây.
Dùng mấy lời an ủi giống mọi khi thì không có tác dụng gì nhiều. Đừng x·e·m t·h·ư·ờ·n·g trẻ con. Đa phần trẻ con đều thông minh. Mị lực của thần tiên ca ca có thể l·ừ·a được trẻ con nhất thời, nhưng muốn l·ừ·a những đứa trẻ mắc b·ệ·n·h lâu dài là không hề đơn giản.
Bác sĩ nhi khoa không giống như những người ngoài ngành nghĩ chỉ là khám chữa b·ệ·n·h cho trẻ. Có những bác sĩ nhi khoa phải đồng hành với trẻ rất lâu, giống như cha mẹ cùng trẻ lớn lên đến tuổi trưởng thành, thậm chí sau khi trưởng thành có người vẫn muốn quay lại tìm bác sĩ nhi khoa này để khám. Vì từ nhỏ những đứa trẻ này mắc b·ệ·n·h, chỉ có bác sĩ nhi khoa là hiểu rõ nhất.
Tay đặt lên vai nhỏ của đứa trẻ, Tào Chiêu quay đầu lại.
Chỉ là một s·á·t na, Tạ Uyển Oánh nhận ra Tào lão sư không phải đang nhìn nàng.
Bác sĩ Ngũ bên cạnh quay đầu nhìn thấy Ngụy Thượng Tuyền đang đứng phía sau, hỏi: "Sao em lại đến đây?"
Lão sư bảo không nên đi theo, em theo làm gì?
Ngụy Thượng Tuyền vội vàng giải t·h·í·c·h với lão sư: "Em đến hỏi xem các bạn muốn ăn gì. Oánh Oánh, em nói em muốn ăn gì đi, tụi anh đi lấy cơm giúp em."
"Cảm ơn, gì cũng được." Tạ Uyển Oánh cảm kích sự quan tâm của bạn.
"Bọn họ nói em t·h·í·c·h ăn cơm rang. Tụi anh xem có tìm người làm giúp em được không."
Cứ như lời mẹ nàng nói, cả người nàng chỉ t·h·í·c·h ăn mỗi cơm rang.
Đọc hiểu biểu tình của nàng, Ngụy Thượng Tuyền bật cười. Đúng là, nếu ngày nào cũng ăn cơm rang thì sẽ ngấy thôi, từ t·h·í·c·h sẽ thành không t·h·í·c·h ngay.
"Vậy, anh sẽ giúp em gọi món --" Ngụy Thượng Tuyền nói đến đây thì dừng lại, hai mắt như bị hút vào cái gì, nhìn thẳng về phía trước.
Mọi người quay đầu theo, phát hiện hướng anh ta nhìn là về phía đứa trẻ và Tào nhị ca. Nói như vậy thì Ngụy đồng học đứng ở phía sau bọn họ khẳng định là đã nhìn thấy đứa trẻ mắc b·ệ·n·h kia.
Giờ phút này, Chu Tinh đang buồn bã cúi gằm đầu, chậm rãi ngẩng đầu lên.
Bác sĩ chủ trị của hắn, bác sĩ Tào Chiêu, đang ghé sát miệng vào tai hắn thì thầm điều gì đó. Nghe xong lời bác sĩ nói, mây đen trên khuôn mặt nhỏ của đứa trẻ tan biến, như có một vệt ánh nắng x·u·y·ê·n qua tầng mây chiếu sáng khuôn mặt đứa trẻ.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận