Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 3041: [3041 ] chỉ có thể tìm nàng (length: 4018)

Xe đậu sát ở cửa chính bệnh viện đối diện.
Bên trong ngồi người đeo kính râm, xuyên thấu qua cửa sổ xe, hai mắt nhìn ảnh người đối diện, con ngươi không nhúc nhích.
Phụ trách lái xe quản lý sốt ruột mà đặt hai tay trên tay lái, thấp giọng nhắc nhở người ngồi ghế sau: "Còn không đi, sợ ký giả muốn đuổi tới."
Tựa như không nghe thấy tiếng của hắn, ánh mắt người ngồi phía sau bỗng dưng như càng không thể động đậy.
Quản lý thấy vậy, quay đầu lại, nhìn thấy đôi nam nữ vừa đi ra cửa, gần như sóng vai.
Thấy cảnh này, sắc mặt Lâm Giai Nhân sớm đã đại biến, môi gần như mất hết huyết sắc, không biết có phải đang tức giận đến phát run hay không, hơn nữa còn là đang tự hờn giận mình, không nhất định là tức giận người khác.
Lo lắng nàng xảy ra chuyện, lần này quản lý không đợi nàng trả lời, vội vàng tự mình làm chủ lái xe đi.
Sau khi nhìn thấy chiếc xe đối diện lái đi, Đào Trí Kiệt dừng bước, nói với Hà sư muội đang cùng đi phía sau: "Đủ chưa? Nàng đi rồi."
"Sư huynh, chúng ta đi thêm hai bước nữa. Tránh cho xe của nàng không chạy xa, đột ngột quay đầu làm chúng ta trở tay không kịp." Hà Hương Du rành rọt nói.
Muốn diễn trò thì phải diễn cho tới bến, sư huynh à.
Cái gì mà phối hợp diễn kịch? Hắn căn bản không có kế hoạch này. Cô sư muội này thật là một khi đã làm thì làm tới cùng. Đào Trí Kiệt cảnh cáo nàng: "Nàng là bệnh nhân. Kích thích nàng có hậu quả gì, ngươi phải rõ ràng."
Nàng biết. Nàng nghĩ rất lâu, suy đi tính lại, đã cân nhắc toàn bộ. Tào gia lão nhị cũng là vị đại lão, lời nói sẽ không nói lung tung. Nói bệnh nhân hiếu thắng, nếu kích thích, có lẽ thật cần một liều thuốc mạnh.
Ai tới hạ liều thuốc mạnh này, nghĩ tới nghĩ lui thì thấy mình hợp nhất để làm người xấu.
Sư huynh nếu có điều băn khoăn, Hà Hương Du đề nghị: "Sư huynh, nếu ngươi không đồng ý, ngươi có thể đuổi ta đi trước mặt nàng, như vậy có thể lập tức an ủi nàng."
Đào Trí Kiệt khẽ nheo mắt, rõ ràng cô sư muội này không hiểu được ý hắn nói.
Nghĩ thêm một chút, hắn không phí lời thêm nữa. Hà sư muội không tiếp xúc qua với người kia, không giống như hắn tương đối hiểu rõ.
"Học qua a thác phẩm chưa?"
Đào sư huynh đột nhiên cùng nàng nói chuyện y học, đây là lần đầu tiên. Hà Hương Du ngẩn người rồi lập tức gật đầu: "Học rồi."
"A thác phẩm quá liều sẽ thế nào?"
A thác phẩm là một loại thuốc cấp cứu thường dùng trong lâm sàng, có thể làm tăng nhịp tim và huyết áp. Ngộ độc a thác phẩm quá liều cũng là trọng điểm của dược lý học. Có thể hiểu đơn giản a thác phẩm quá liều là thuốc vật kích thích quá mức, người bệnh có thể nhịp tim nhanh hơn, huyết áp cao hơn, thần trí mơ hồ, nóng nảy bất an.
Vậy ý Đào sư huynh là, kích thích của cô không sợ không hiệu quả, cũng không sợ làm người bệnh ngất xỉu, chỉ sợ quá mạnh dẫn đến hiệu quả ngoài ý muốn khác sao?
Đây là lý do vì sao sáng sớm hắn muốn đi báo trước cho viện trưởng Ngô cùng hai học sinh.
Chuyện gì đến thì sẽ đến. Tạ Uyển Oánh biết, dù không phải Nhị sư tỷ nói, chỉ cần bệnh nhân muốn phẫu thuật thì nhất định phải đến gặp bác sĩ nói rõ.
Điện thoại reo, khi thấy số lạ trên điện thoại, nàng biết dự cảm đã đúng. Chỉ là không ngờ đối phương tìm bác sĩ lại tìm đến nàng. Theo lý thuyết, đối phương nên đi tìm Tào sư huynh hoặc Tống bác sĩ, những đại lão như vậy, tìm nàng thực tập sinh thì có ích gì đâu.
"Chào bác sĩ Tạ, tôi là Lâm Giai Nhân, chúng ta từng gặp nhau một lần ở trong bệnh viện."
"Vâng. Có chuyện gì không? Có cần tôi giúp liên hệ với bác sĩ Tào không?"
"Không cần, tôi không tìm ông ấy, người tôi tìm là cô. Chỉ có kỹ thuật của bác sĩ Tạ mới giúp được tôi."
Cám ơn các bạn đã ủng hộ! ! ! Ngủ ngon các bạn ~ Hôm nay và mai hai ngày sẽ có thêm hai chương, răng của tôi có vấn đề, vốn định đi khám răng, nha sĩ lại không có thời gian nên đành phải tự chịu đựng trước, nếu ngày mai không đau sẽ ra sáu chương ha. X·i·n· l·ỗ·i.
(bản chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận