Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 1493: Tâm lý của những người khác



Chương 1493: Tâm lý của những người khác




Chương 1493: Tâm lý của những người khác
Giáo sư đại học thường vì quan hệ nghiệp vụ mà đi công tác. Người ngồi trên phương tiện giao thông quanh năm, chẳng phân biệt chức vụ nghề nghiệp, tỷ lệ tai nạn cũng cao hơn nhiều so với người bình thường. Đường đi xuống nông thôn hết thảy đều không dễ đi, gặp được loại xe nông thôn không tuân thủ quy luật giao thông thì hiển nhiên sẽ gặp tai nạn.
"Dì lớn con nói làm lãnh đạo không phải chuyện tốt lành gì. Lời này vừa nói ra, anh họ lớn của con liền xảy ra chuyện không may. Mẹ mới nói miệng chị ấy như miệng quạ." Tôn Dung Phương nhắc tất cả, hỏi thăm ngành nghề trong lĩnh vực chuyên môn của con gái: "Bệnh viện nhân dân tỉnh có phải có chênh lệch so với đại học y Trung Sơn không?"
Danh tiếng của đại học y Trung Sơn đứng đầu trong tỉnh bọn họ, mấy gia đình trực thuộc bệnh viện có danh tiếng lớn, đè đầu cưỡi cổ bệnh viện nhân dân tỉnh. Hai thế hệ đều là bác sĩ, Tạ Uyển Doanh hiểu rõ đáp lại: "Mẹ, kỹ thuật của bệnh viện nhân dân rất tốt, có lịch sử lâu đời, rất nhiều giáo sư lớn tuổi ở đó. Cũng có nhiều bác sĩ xuất thân từ trường đại học y Trung Sơn."
Có thể nói lãnh đạo đại học người ta tuyệt đối không tùy tiện tình bệnh viện tư nhân chữa trị cho anh họ lớn của cô. Anh họ lớn của cô gặp phải tai nạn lao động.
Tôn Dung Phương tiếp tục tỏ vẻ nghi ngờ: "Dì nhỏ của con không tán thành việc nó liên hệ cho Đinh Văn Trạch, bệnh viện nhân dân tỉnh tốt hơn so với bệnh viện của Đinh Văn Trạch, con cho rằng có thật sự như vậy không?" Tạ Uyển Doanh hiểu rõ ý tứ của mẹ cô. Kỹ thuật của bệnh viện nhân dân tỉnh chỉ tính là khá so với bệnh viện trực thuộc đại học y Trung Sơn, dĩ nhiên người nhà mình đang làm bác sĩ trong bệnh viện đó ít nhiều có thể chăm sóc người thân tử tế, tại sao lại từ chối đưa người thân của mình về đơn vị làm việc để chữa trị? Về tình về lý đều không thoả đáng. Chỉ có thể nói một vài người sợ rắc rối, hoặc nói là sợ ảnh hưởng đến tiền đồ của con mình.
Chẳng qua là mẹ cô không biết, cô từng trọng sinh qua đây, nhìn nhận chuyện này vô cùng rõ ràng. Dì hai của cô Chu Nhược Mai lúc ấy không phải hiện tại không định nhúng tay vào.
"Dì lớn của con trong điện thoại không nói gì, nhưng mẹ biết hai chị em nhà này không qua lại thân mật với nhau lắm." Tôn Dung Phương nói: "Thật muốn nói một chút về dì nhỏ của con cho con biết, người ta tốt xấu gì cũng là cháu trai đằng ngoại của chị ấy."
Mẹ không quá hiểu về tâm lý của bác sĩ, thực tế thì bản tính của hai người dì Chu Nhược Mai và dượng Đinh Ngọc Hải cực kỳ ích kỷ. Bác sĩ đối với người có quan hệ không tốt với mình thì tuyệt đối không giúp. Sợ giúp sau này người ta mất mạng, không dễ nói chuyện càng không thể gánh nổi hậu quả. Y học là một ngành nghề có độ nguy hiểm cao, tai nạn chết người là chuyện thường tình. Rất nhiều bệnh nhân tử vong vì những yếu tố không thể khống chế, bác sĩ khó lòng giải thích cặn kẽ.
Trong nội tâm của Chu Nhược Mai và Đinh Ngọc Hải, bác sĩ như vậy nghề nghiệp không phải cứu người, trước hết là đảm bảo bát cơm ăn của mình. Chỉ cần làm việc không nguy hiểm, vĩnh viễn không mắc sai lầm, gia đình bác sĩ này của bọn họ có thể mãi mãi duy trì địa vị xã hội. Về phần người sống hay chết, có phải cháu ngoại thân sinh của mình bị thương hay không, đối với họ mà nói chả phải quan trọng nhất. Dù sao quan hệ họ hàng hiện giờ cũng không ra hồn.
Vì vậy hai người này đều là bác sĩ ngoại khoa có chuyên môn có năng lực dự đoán trước hoặc phán đoán mà làm việc, kết luận vết thương của Tiêu Thụ Cương khó lòng trị khỏi, đến lúc điều trị chuyển biến xấu lại bị người thân bạn bè phàn nàn, xác định vững chắc phải giúp con trai từ chối.
Tôn Dung Phương không phải người trong nghề, tư tưởng về ngành nghề chỉ đơn thuần giống suy nghĩ của người dân bên ngoài: người thân bị bệnh thì tranh thủ thời gian điều trị, chạy đông chạy tây tìm cách, làm bác sĩ lẽ ra nên trợ giúp điều trị cho người thân của mình.
"Doanh Doanh, dì họ lớn và anh họ lớn của con rất quan tâm đến tình hình của con, có gọi điện tới hỏi han mẹ. Con gọi điện hỏi thăm anh họ lớn của con đi, xem có thể giúp đỡ được gì hay không."





Bạn cần đăng nhập để bình luận