Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 1108: Nhìn thấy tình yêu đích thực



Chương 1108: Nhìn thấy tình yêu đích thực




Chương 1108: Nhìn thấy tình yêu đích thực
Ngay cả khi Tào Dũng mời cô ăn kem trước đó, cũng là cố tình chọn loại ngon nhất để cô ăn một mình. Đàn em nhỏ ngốc nghếch này, ngay cả điều ấy cũng không nghĩ tới cũng sẽ không làm theo sao?
Hoàng Chí Lỗi là không thể nghĩ ra được nên phải làm gì, anh chưa bao giờ yêu ai hay theo đuổi người con gái nào hết, EQ so với đàn anh Tào thấp hơn rất nhiều.
Khi nhận được ánh mắt phê bình của đàn anh Tào, Hoàng Chí Lỗi vội vàng xoay người lại, cầm lấy điện thoại lên gọi.
Chỉ chốc lát sau, Ân Phụng Xuân đột nhiên nhận được điện thoại của anh, nói: "Đang ở viện cậu lại tìm tôi có việc gì vậy?"
"Không phải cậu rất giỏi về việc tán gái sao? Tôi hỏi cậu một chút, nên tặng sô cô la như thế nào?" Hoàng Chí Lỗi hỏi anh ta. Nghĩ rằng người này theo đuổi cô bạn nhỏ của tiểu học muội, anh ta hẳn là sẽ biết cách theo đuổi con gái như thế nào, xem xem anh ta có thể đưa ra lời khuyên gì hay không.
Nghe xong lời này của anh, Ân Phụng Xuân quyết định cúp điện thoại.
"Này, cậu đừng cúp máy vội. Cậu, cậu đừng quên, đàn anh Tào đã giúp đỡ cậu.”
“Bác sĩ Tào bảo cậu giúp anh ấy hỏi tôi sao? Tôi không tin anh ấy lại ngốc như vậy.”
Người ngu ngốc đây chính là Hoàng Chí Lỗi. Hoàng Chí Lỗi trong lòng thầm mắng tên lạnh lùng tàn nhẫn và vô tình này, nói: "Ân Phụng Xuân, là đồng nghiệp với nhau, cậu không thể giúp tôi việc này được sao?"
"Cậu làm sai chuyện gì bây giờ lại muốn tôi dọn dẹp lau mông cho cậu sao? Tôi không rảnh.” Nói xong lời này, Ân Phụng Xuân lại chuẩn bị cúp máy.
Hoàng Chí Lỗi hết cách bất chấp tất cả: “Cậu có chắc rằng trong tương lai cậu sẽ không bao giờ cần đến sự giúp đỡ của tôi nữa không?"
Ân Phụng Xuân suy nghĩ một hồi và nói: "Nếu tặng sô cô la, hãy lén nhét hai viên vào túi quần áo của cô ấy, cũng có thể đặt trong cặp của cô ấy. Nếu sợ cô ấy hiểu lầm là người khác đặt, thì có thể thêm một tờ giấy nhỏ, và viết lại một số đặc điểm nhận dạng."
Tại sao lại phải làm như vậy? Hoàng Chí Lỗi nghe xong có chút bối rối.
"Đó chỉ là tặng một hộp sô cô la mà thôi, không phải tặng hơn trăm đóa hoa tươi trước mặt mọi người để tỏ tình. Không phải là đang muốn cô ấy ăn sô cô la sao? Bằng cách này, cô ấy có thể ăn khi cô ấy đang bận rộn với công việc của mình." Ân Phụng Xuân nói tới đây cảm giác mình có vẻ như đang nói nhảm rất nhiều, cho rằng Tào Dũng mắng rất đúng, người đối diện này thực sự là một người ngốc nghếch.
Yêu một người thật sự không phải là để bắt cóc ai đó. Một màn thể hiện tình yêu cao cấp giống như một sự ép buộc. Tình yêu thực sự là nhìn thấy sự quan tâm đến những điều tinh tế trong cuộc sống và công việc hàng ngày, và khiến nó trở nên hấp dẫn. Tào Dũng khẳng định chắc chắn sẽ có loại EQ thông minh này. Còn con người ngu ngốc Hoàng Chí Lỗi này đúng là thực sự không có.
Hoàng Chí Lỗi lúc này mới hiểu ra và hỏi anh ta: "Cậu đang theo đuổi cô ấy như thế này có đúng không?"
Tút, Ân Phụng Xuân cúp máy. Mắc gì anh ta lại phải nói chuyện về việc anh ta đã đuổi theo người phụ nữ của mình với người khác cơ chứ.
Sô cô la đã được đưa ra ngoài, không có cách nào giúp đàn anh Tào ăn bù được. Hoàng Chí Lỗi gãi gãi đầu.
Sau đó, Trương Thư Bình trở về phòng bệnh của bà nội, trên đường gặp Đào Trí Kiệt trong văn phòng. Đào Trí Kiệt cũng kéo cậu ấy đến bên cạnh để nói chuyện, làm bác sĩ điều trị cần nói chuyện với người nhà về tình hình của bệnh nhân và cùng nhau giải quyết.
Trên mặt Trương Thư Bình từ đầu đến cuối rất là căng thẳng, và đôi vai trẻ như bị đè bẹp bởi sức ép của một ngọn núi khổng lồ.
Không thể đến thăm giáo sư Lỗ vào buổi tối, vì vậy sáng sớm hôm sau Tạ Uyển Doanh đã thức dậy sau ca trực đêm tối qua rời khỏi phòng, muốn đến phòng bệnh thăm giáo sư trước khi gặp chị hai.
Biết được bạn trai tối hôm qua lén lút bỏ trốn, Liễu Tịnh Vân liền chạy tới mắng mỏ trách móc.
"Anh nghĩ mình thông minh và anh có thể chạy trốn ư. Chạy trốn có ích lợi gì cơ chứ? Anh không thể trở lại bệnh viện để điều trị khi anh bị bệnh nữa đâu?" Liễu Tịnh Vân gần như phát điên với bạn trai của mình một lần nữa.
"Anh không chạy, là một bệnh nhân khác muốn chạy, anh đã cố ngăn cô ấy." Hồ Chấn Phàm nói.
"Anh lừa ai vậy? Anh là cảnh sát mà anh lại đi nói dối như vậy à. Em sẽ nói với lãnh đạo của anh.”
Hồ Chấn Phàm ngay lập tức nắm lấy áo của bạn gái mình và nhận lấy sai lầm của mình: "Anh không chạy nữa. Khi nào anh thì có thể xuất viện?"
“Là bệnh nhân thì phải nên nghe lời của bác sĩ điều trị, anh đã không nghe lời vậy mà anh còn tính đến việc muốn xuất viện ư?" Liễu Tịnh Vân hỏi ngược lại anh.





Bạn cần đăng nhập để bình luận