Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 370 - Thể hiện tài năng



Chương 370 - Thể hiện tài năng




Trên trang giấy lộ ra một số bức tranh được vẽ tay.
“Bản đồ giải phẫu?” Ba người Y Trung Sơn duỗi dài cổ, rõ ràng là ánh mắt bị mấy bức tranh này thu hút.
Trên lâm sàng, các sinh viên y khoa thực sự có thể vẽ bản đồ giải phẫu. Loại bản đồ này theo đúng nghĩa là thực hành lâm sàng giải phẫu, không phải là bản đồ giải phẫu vẽ ra từ sách giáo khoa, cũng không phải đùa nghịch vẽ vào nét phác thảo đại khái để giải thích bệnh tình cho bệnh nhân, càng không phải nói có tính nghệ thuật đẹp giống như sinh viên mỹ thuật.
Sơ đồ giải phẫu của bác sĩ là phải vẽ chính xác, càng chính xác càng tốt. Cho nên ngày đó Đàm Khắc Lâm nói vẻ đẹp mà cô vẽ không phải là vẻ đẹp nghệ thuật, mà đó là vẻ đẹp chính xác khiến các bác sĩ nhìn thấy sẽ vui mừng khôn xiết.
Để vẽ sơ đồ giải phẫu chính xác nhất dựa trên các trường hợp lâm sàng, đó không phải là bài kiểm tra cho một họa sĩ, ngoài việc yêu cầu y học cơ bản có nền tảng vững chắc như giải phẫu và bệnh lý phôi thai, cũng phải bao gồm sự hiểu biết tối đa về quá trình phẫu thuật. Ví dụ như phẫu thuật nội soi, bạn có thể mô phỏng góc nhìn nội soi để vẽ bản đồ giải phẫu? Nghĩ đến điều đó khiến các bác sĩ phẫu thuật rất phấn khích.
Vấn đề là loại bản đồ này, các bác sĩ giàu kinh nghiệm không nhất thiết có thể vẽ được. Sinh viên y khoa có thể vẽ ra được là có thiên phú nào đó. Điều này bao gồm các kỹ năng cơ bản vững chắc, khả năng tính toán vượt trội cũng như tư duy cấu trúc ba chiều.
Đội ngũ phẫu thuật nào có cuộc thảo luận cá nhân hoặc công khai kết hợp với các hình ảnh như vậy sẽ như hổ mọc thêm cánh làm chấn kinh bốn phương.
Lúc này tất cả mọi người trong phòng nhìn thấy quyển sổ ghi chép kia đã bộc lộ ra một góc của tảng băng chìm đều rất kinh ngạc.
Tiểu học muội lại có tuyệt kỹ độc môn này? Hoàng Chí Lỗi đã rất ngạc nhiên, trước đó chưa từng thấy qua tiểu học muội vẽ tranh. Đàn anh Tào có biết không? Quay đầu nhìn sang, thấy sắc mặt Tào Dũng nghiêm túc rõ ràng cũng không biết gì hơn nữa còn rất giật mình.
“Chưa từng nghe Nhậm Sùng Đạt nói qua là cô ấy biết vẽ thứ này.” Chu Hội Thương nâng gọng kính lên kinh ngạc nói, oán giận bạn học cũ của mình làm giảng viên của sinh viên này mà lại giấu diếm cái gì không cho ai biết.
“Cái này…” Nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của các giáo sư khác, Chu Tuấn Bằng quay đầu nhìn lại phản ứng của Phó Hân Hằng.
Phó Hân Hằng đang cúi đầu uống trà trong cốc giữ nhiệt ngẩng lên một cái, con ngươi sâu không thấy đáy đảo qua bức tranh trên quyển sổ tay kia tựa như ngưng đọng lại, thấy kinh hãi, là nghĩ đến tột cùng cô có thể mang đến những điều ngoài ý muốn gì cho những người khác, kể cả anh ấy?
Những người của khoa ngoại 2 ý thức được đại sự. Tôn Ngọc Ba nhanh chóng xoay người lấy quyển sổ tay trong tay sinh viên đến bỏ vào túi mình. Động tác này quả thực là giấu đầu lòi đuôi.
Những người không nhận ra trước đó ngược lại bị động tác của anh ấy nhắc nhở, Vu Học Hiền hậu tri hậu giác bắt được Tôn Ngọc Ba hỏi: “Cậu giấu cái gì vậy?”
Giáo sư Tôn đã lấy sổ ghi chép của cô. Tạ Uyển Doanh không hiểu ý, vẫn cùng người nhà bệnh nhân dặn dò rõ ràng những điều cần lưu ý.
“Không có việc gì.” Tôn Ngọc Ba liếc nhìn trần nhà, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra.
“Rõ ràng là có việc.” Vu Học Hiền không tin lời này của anh ấy.
Gọi điện thoại xong Tạ Uyển Doanh trở về chỗ ngồi của mình.
Khương Minh Châu di chuyển một cái ghế ngồi sau lưng cô, hỏi: “Em biết hội họa sao?”
“Em không biết.” Tạ Uyển Doanh lắc đầu. Cô ấy không phải là một sinh viên mỹ thuật, làm sao cô ấy có thể vẽ được.
“Chị vừa nhìn thấy em vẽ gì đó trong sổ tay của em?” Khương Minh Châu lại hỏi cô.
“Là bức tranh vẽ ý chính những gì em hiểu.” Tạ Uyển Doanh thành thật nói.
Cô thành thật đến mức những người nhìn thấy cô chỉ có thể nghĩ: ... sao cô có thể nói những lời này với sự trung thực như trong sách giáo khoa như vậy.



Bạn cần đăng nhập để bình luận