Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 1903 - Làm thế nào để đối phó với với sự giải thích hoàn hảo



Chương 1903 - Làm thế nào để đối phó với với sự giải thích hoàn hảo



Trong cổ họng của bố Cảnh vang lên một tiếng ực rõ to, nuốt một ngụm khí lớn vào bụng, tim đập thình thịch lại có hơi luống cuống, liếc nhìn con trai cả: lạ thật, đứa con trai này có gì đó khác so với trước đây.Trước đây Cảnh Vĩnh Triết khi tức giận, phần lớn là đều giấu kín uất ức trong lòng, không nói lời nào, bởi vì mỗi lần nói, ông bà nội sẽ đại diện cho một đám người khuyên ngăn cậu ấy, nói rằng dù sao cũng là bố ruột của cậu…Bây giờ, sau khi ở cùng thầy giáo và các bạn học, cạu và e trai đã thoát khỏi hoàn cảnh đáng sợ đó sự thông minh của cậu đã trở lại.Phối hợp với các sinh viên tại hiện trường, Tsr Lương quay người giả vờ nghe điện thoại: “Alo, có phải là người hỏi có còn giường trống đúng không? Buổi chiều có thể có một giường, nếu bệnh nhân này không nằm viện thì…”“Tôi trả tiền.” Vương Thúy nghe vậy liền trở nên luống cuống, thật vất vả mới có thể đến thủ đô để khám bệnh nằm viện, bà là bệnh nhân so với ai cũng sẽ lo lắng hơn. Tay bà lật vội những đồng tiền cất giấu trong người.Giống như bọn họ dự đoán, có thể giữ lấy bố Cảnh, lại càng không thể để bố Cảnh nắm giữ tài chính, tất cả tiền đều giấu trên người bà ta.“Cô có muốn cháu tìm một y tá giúp cô làm thanh toán tiền đặt cọc bệnh viện không? Cô có thể cầm một nghìn tệ để trả trước.”Tạ Uyển Oánh đưa ra một lời khuyên đúng lúc cho Vương Thúy.Vương Thúy nhìn cô một cái rồi lại nhìn bố Cảnh, cuối cùng lựa chọn đưa tiền cho cô.Y tá đưa bệnh nhân đến phòng bệnh.Bố nghĩ như nghĩ tới chuyện gì, nên không vội vã đi cùng, đứng tại chỗ hỏi con trai lớn: “Em trai con nằm ở phòng bệnh nào. Bố muốn đi gặp nó.”Người này nếu thực sự quan tâm đến con trai ốm yếu của mình thì đến bây giờ mới mở miệng hỏi điều này sao? Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết ông ta hỏi cái này chắc chắn là có ý đồ không hay, nói không chừng sau này sẽ chạy tới phòng bệnh Cảnh Vĩnh Huy nằm để nháo sự.Đôi mắt Cảnh Vĩnh Triết híp lại nhìn bố của mình.Thầy Đỗ là người tốt, biết có kết quả như vậy nên đã chủ động đề nghị đưa mẹ kế của cậu đến Bắc Đô để chữa bệnh, còn có thể cách ly hai nhóm người. Bây giờ cho dù thế nào, đối phương cũng không thể đạt được mục đích.“Mấy người cần gì phải quan tâm đến lời của ông ấy, đưa tiền là thực tế nhất.” Tả Lương xen vào lời nói của bố Cảnh.Bố Cảnh không biết xấu hổ mà bỏ đi trách nhiệm làm cha của mình, trong miệng vẫn luôn nhắc lại câu nói cũ: “Tiền chữa bệnh của nó anh nó đã trả rồi, tôi không cần trả nữa.”“Bác à, bạn học Cảnh có nhiều tiền sao?”Đột nhiên một giọng nói mang đầy sự nghi ngờ vang lên, khiến cho bố Cảnh ngạc nhiên quay đầu lại.“Nó vay tiền cậu sao?” Bố Cảnh quay đầu lại hỏi.“Đúng vậy, bạn cùng lớp của Cảnh nói với tôi và những người cậu ấy vay khác nói, nói rằng bác và bác gái có tiền, hai bác có một miếng đất cho người khác thuê làm nhà xưởng, một năm kiếm rất nhiều tiền, không sợ không có tiền.” Tạ Uyển Doanh miêu tả quá trình vay tiền của bạn học Cảnh một cách bài bản cho bố Cảnh nghe và thêm một vài người không cẩn thận trở thành chủ nợ của bạn học Cảnh.“Cái gì?” Quả nhiên bố Cảnh rất khó chịu, bây giờ ông không muốn đòi tiền con trai lớn, chỉ sợ con trai lớn vay tiền xong rồi kéo mình xuống nước, nên lo lắng giậm chân. “Ai cho phép con đi vay tiền mọi người, lại còn nói với người khác rằng ta và mẹ con có tiền?? Ta và mẹ con đều không có tiền, con mượn tiền ai thì mau trả người ta đi.”Đòn phản kích mạnh nhất luôn luôn là tấn công. Mắt thấy bố mình phá vỡ sự phòng ngự, trong lòng Cảnh Vĩnh Triết cảm thán không thôi sách lược của bạn học Tạ. Bạn học Tạ đã thể hiện một cách hoàn mỹ cách mà cậu nên giao tiếp sau này với bố mình và mẹ kế.



Bạn cần đăng nhập để bình luận