Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 2109: [2109 ] xuất viện ngày đó (length: 3892)

Ngày Lý sư tỷ xuất viện, nghe rất là náo nhiệt. Lỗ lão sư cũng đến. Một đám người ồn ào náo nhiệt chen chúc trong phòng bệnh nói chuyện nhà.
Chẳng bao lâu, bác sĩ chủ trị dẫn người đến, làm kiểm tra xuất viện cuối cùng cho người bệnh và dặn dò những điều cần thiết khi xuất viện.
Lý Hiểu Băng ôm con trai hướng chồng và các đồng nghiệp bày tỏ lòng cảm ơn chân thành, nói với con trai: "Cám ơn phó thúc thúc, để chú ấy ôm con một cái. Chú ấy đã cứu mạng con."
Nghe mẹ nói, tiểu Sáng Sáng trợn tròn mắt nhìn vào mặt phó thúc thúc. Một khắc kia, đứa nhỏ này như nhớ ra ác mộng gì, nhất thời oà khóc lên.
"Đứa nhỏ này khóc cái gì?" Lỗ lão sư kinh ngạc kêu lên, hỏi đứa bé, "Sao vậy, chú này đối với con không tốt sao?"
Đúng đúng đúng, cái chú phó này đã rút ngón chân nhỏ của tiểu Sáng Sáng. Tiểu Sáng Sáng oa oa oa khóc kể.
"Không có chuyện." Lý Hiểu Băng thấy con mình phản ứng thái quá thì lúng túng, vừa dỗ con vừa xin lỗi Phó Hân Hằng: "Phó bác sĩ, thật xin lỗi, thằng bé sợ người lạ."
Phó Hân Hằng liếc mắt nhìn đứa bé đang khóc, không để ý chút nào, kêu hắn ôm đứa bé hắn cũng không thích. Tiểu Sáng Sáng này cứ khóc mãi.
Bác sĩ chữa bệnh không phân biệt tuổi tác bệnh nhân, nhưng không có nghĩa là tất cả bác sĩ đều thích trẻ con.
So sánh mà nói, hồ bác sĩ lúc xuất viện thì không báo cho ai, thanh thanh tĩnh tĩnh. Người ta không phải không vui, ngược lại, vui mừng chết đi được. Quá vui mừng, không muốn làm phiền người khác, nên quyết định cùng chồng hai người lặng lẽ tận hưởng bữa tối dưới ánh nến.
Vui sướng là phát ra từ nội tâm người bệnh. Thị lực của Hồ bác sĩ sau phẫu thuật hồi phục được một nửa so với lúc khỏe mạnh, đối với bản thân nàng mà nói là một niềm vui lớn bất ngờ. Đeo mắt kính lên, nàng không thể lên bàn mổ làm phẫu thuật được nữa nhưng vẫn có thể trở lại phòng khám để phát huy hết khả năng của mình. Tức là nàng có thể tiếp tục làm bác sĩ.
Vui đến muốn rơi nước mắt, nhưng không dám khóc, lại lau lau mặt. Thu dọn xong đồ xuất viện, cùng chồng là Lưu tiên sinh tay trong tay rời bệnh viện. Lúc ra ngoài bắt xe, nhận được tin nhắn hồi âm của bạn, Hồ bác sĩ lập tức gửi cho Tạ Uyển Oánh một tin nhắn ngắn nói:
"Cảm ơn cô, Tạ bác sĩ. Tôi đã nói là tôi sẽ giúp cô điều tra ra chuyện kia, bây giờ đã tìm ra được một số đầu mối."
Vào giờ nghỉ trưa, đột nhiên nhận được tin nhắn của Hồ lão sư khiến Tạ Uyển Oánh trong lòng hết sức kinh ngạc.
Nàng vốn không nói cho Hồ lão sư về chuyện của mẹ mình, vì không muốn làm phiền một tiền bối không hề liên quan đến chuyện này phải bận tâm.
Hồ lão sư lại không thờ ơ với chuyện của nàng, có lẽ là dựa vào chính nghĩa trong lòng, hoặc có thể là muốn báo đáp lại ân tình của Tạ Uyển Oánh. Trong bí mật, Hồ bác sĩ liên hệ được với mẫn a di và trực tiếp biết được câu chuyện của mẹ nàng.
Vì đã có tiền bối ra tay, Tạ Uyển Oánh gọi điện thoại cảm ơn: "Hồ lão sư, cảm ơn ngài."
"Không cần khách khí." Hồ bác sĩ thoải mái nói chuyện với nàng về tin tức, "Tôi hỏi cô, cô có biết một người tên là Lưu Tố Quế không?"
Lưu Tố Quế. Tạ Uyển Oánh lặp đi lặp lại hồi tưởng, xác định là mình chưa từng nghe qua cái tên này.
"Hồ lão sư, Lưu Tố Quế là——" chẳng lẽ là người đã thay thế mẹ nàng vào vị trí đó?
Chuyện này cần phải nói lại từ đầu. Hồ bác sĩ tỉ mỉ kể cho nàng nghe đầu đuôi câu chuyện.
Năm đó mẹ nàng phải đi học ở trường y tế địa phương. Tôn Dung Phương chỉ có học lực tiểu học, về sau tự học và đạt được thành tích tốt, cuối cùng chỉ có thể được đề cử vào học trường y cao nhất.
Danh sách đề cử được trình lên, người quyết định danh sách không phải là ủy ban đề cử.
Cám ơn các bạn đã ủng hộ! ! ! Ngủ ngon các bạn ~ (Chương này
Bạn cần đăng nhập để bình luận