Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 364 - Các tiền bối đã nói chuyện thay cô



Chương 364 - Các tiền bối đã nói chuyện thay cô




“Đúng vậy.”
“Chúng tôi nhớ ra rồi. Năm đó nghe nói thủ khoa ban khoa học tự nhiên là một nữ sinh ở thành phố Tùng Viên, mọi người đều không thể tin được.”
“Tại sao vậy?”
“Thủ khoa ban văn thì có nữ sinh. Nhưng thủ khoa ban khoa học tự nhiên, qua nhiều năm như vậy mà cả nước mới xuất hiện mấy người? Trong lịch sử tỉnh của chúng tôi, chỉ có mỗi em ấy. Nếu em ấy là học sinh của một trường trung học nổi tiếng ở tỉnh thì không có gì ngạc nhiên, nhưng cô ấy lại học trong một trường trung học không được xếp hạng cao. Anh nói xem mọi người có thể không thấy kỳ lạ sao?”
“Những lời này của các anh là không đúng, tại sao ở địa phương nhỏ lại không thể có thủ khoa? Tôi còn nghe nói trong thôn nhỏ kia có người được thủ khoa, cả xã đánh chiêng, đánh trống chúc mừng.” Chu Hội Thương chỉ trích mấy người bọn họ.
“Không không không, bác sĩ Chu, chúng tôi không phân biệt đối xử với cô ấy, chỉ là rất ít khi xuất hiện trường hợp như vậy. Nghe giống như một chuyện xưa, cảm giác này chắc anh cũng biết.” Ba bác sĩ của Y tế Trung Sơn giải thích.
“Các anh rất hay chú ý đến kỳ thi tuyển sinh đại học hàng năm sao?” Chu Hội Thương nghi ngờ cách nói của bọn họ. Bác sĩ rất bận rộn, trừ phi trong nhà có con nhỏ cũng phải thi đại học, bằng không chú ý cái này làm gì, cho dù giống như chuyện xưa.
“Là như vậy, vốn tưởng rằng em ấy sẽ điền nguyện vọng vào Đại học Y Trung Sơn của chúng tôi, về sau nghe nói em ấy chỉ điền một nguyện vọng duy nhất vào Quốc Hiệp làm chúng tôi rất ngạc nhiên. Nguyện vọng thi đại học là điền trước kỳ thi nên nghĩ rằng thí sinh này nếu có điểm số như vậy thì nên ưu tiên điền vào Y Trung Sơn của chúng tôi.”
Nói nửa ngày, thì ra bác sĩ của Trung Sơn người ta cho rằng xác suất sinh viên hàng đầu của tỉnh chọn vào Y Trung Sơn đầu tiên cao hơn so với việc chọn vào Quốc Hiệp.
Lời này chẳng phải là đang ngấm ngầm hạ bệ Quốc Hiệp sao?
Người của Quốc Hiệp rất tức giận. Chu Hội Thương tức giận nói: “Các anh nói vậy là tự cho là mình đúng, nào có đạo lý như vậy, điểm số như vậy có thể vào Quốc Hiệp học tập đương nhiên sẽ chọn Quốc Hiệp, làm sao có thể chọn vào Y Trung Sơn của các anh?”
“Anh hiểu lầm ý của chúng tôi rồi, giáo sư Chu. Sinh viên địa phương của chúng tôi sẽ có lợi thế hơn khi theo học các trường y tế tại địa phương, vì vậy họ sẽ chọn vào học tại các trường y tế tại địa phương nhiều hơn, trừ khi là có lý do đặc biệt.”
“Lý do đặc biệt là gì? Các anh cho rằng em ấy là người không thể làm được gì, cho nên chỉ có thể đến Quốc Hiệp chúng tôi sao?” Chu Hội Thương tức giận đến mức hai lỗ mũi như bốc khói: “Không bằng nói luôn là các anh bài ngoại. Bởi vì bài ngoại cho nên mới nói cái gì mà có ưu thế địa phương. Em ấy ở địa phương nhỏ, các anh ở tỉnh lị khinh thường địa phương nhỏ của cô ấy mới nói là nghe như chuyện xưa, em ấy cần gì phải đi tỉnh lị chỗ các anh học tập để bị sỉ nhục chứ? Chi bằng đến Quốc Hiệp của chúng tôi. Quốc Hiệp chúng tôi năm châu bốn biển đều có, tuyệt đối không bài ngoại!”
“Không phải không phải, giáo sư Chu, chúng tôi đều nói sự thật, có số liệu rõ ràng. Những sinh viên có thành tích ban khoa học tự nhiên đứng đầu của tỉnh muốn học trường y mà có điểm số vượt qua điểm vào Quốc Hiệp của anh, về cơ bản là đều điền nguyện vọng vào Đại học Y Trung Sơn của chúng tôi.” Ba người lấy số liệu để nói chuyện.
Nói về số liệu, một số người cảm thấy có vấn đề. Phó Hân Hằng quay mặt hỏi mấy người bọn họ: “Điểm của em ấy có cao không?”
“Đúng vậy, điểm của em ấy có cao không?” Đàm Khắc Lâm đặt đũa xuống, cũng hỏi một câu.
Chủ yếu là mấy người này vừa mới nói chuyện quá mức khoe khoang ưu thế của một trường đại học nào đó, làm cho phái Bắc Đô bọn họ nghe xong trong lòng cũng không thoải mái: cái gì gọi là cho dù thực lực so với các trường y khác thấp hơn, cũng có thể dựa vào ưu thế địa phương tuyển được sinh viên tốt nhất, đây không phải là hớt tay trên của các trường y khác sao?
“Cái này…”
“Cái gì mà cái này với cái kia, Doanh Doanh là thủ khoa ban khoa học tự nhiên, điểm số cao nhất. Chẳng lẽ còn có người có điểm cao hơn cậu ấy mà cậu ấy còn được gọi là thủ khoa sao?” Ngô Lệ Tuyền nói: “Tôi chỉ tốt nghiệp tiểu học đã hiểu cái này. Các anh toàn là bác sĩ có thành tích cao không phải là càng hiểu hơn sao?”
Các bác sĩ có trình độ học vấn cao trong phòng đồng loạt nhìn về phía cô ấy.
Thật sự là bị người chỉ tốt nghiệp tiểu học nói trúng tim đen.



Bạn cần đăng nhập để bình luận