Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 225 - Khoa ngoại tổng hợp



Chương 225 - Khoa ngoại tổng hợp




Chạng vạng tối hôm qua mới nhận được thông báo cụ thể, Tạ Uyển Doanh không thể chào hỏi giáo sư sớm, vậy nên chỉ có thể một mình đi đến phòng làm việc của bác sĩ.
Tìm không ra ai là giáo sư hướng dẫn của cô, cũng không có ai thông báo cho cô.
Bác sĩ trong phòng có mấy người đang bận lục lọi. Nguyên một đám người vội vàng đăng nhập máy tính ghi bệnh án hoặc tra báo cáo xét nghiệm, hoặc đứng tại bàn làm việc sửa sang lại đồ vật, không có ai rảnh ngẩng đầu liếc nhìn cô. Là sinh viên y hay là sinh viên được bồi dưỡng hay bác sĩ trong phòng, cô tạm thời rất khó phân biệt, trừ khi đến gần nhìn nhưng làm thế sẽ gây ác cảm cho đối phương.
Có một y tá cầm bệnh án đi nhanh tới đưa cho bác sĩ rồi quay người phải đi, Tạ Uyển Doanh ngẫm lại, nhẹ giọng hỏi han chị y tá này: "Em là thực tập sinh mới tới, chị biết em nên tìm vị giáo sư nào không ạ?"
"Bọn họ không nói cho em biết nên tìm ai sao?" Y tá nghe thấy lời này của cô cũng rất ngạc nhiên: "Chị không biết giáo sư các em sắp xếp như thế nào. Nếu không em cứ ở đây chờ xem, đến lúc họp giao ban, nếu em vẫn không biết thì có thể đi hỏi chủ nhiệm."
Tạ Uyển Doanh nghe xong, không có hỏi lại, mà đi đến bên cạnh y tá kia tiếp tục đứng nghe.
Quả nhiên, chị y tá quay lại chỗ đồng nghiệp y tá đứng cùng cô kia, hỏi chuyện cô: "Em nói là thực tập sinh mới tới? Chị cảm thấy rất kỳ lạ. Thực tập sinh tới lúc này không phải sớm quá sao? Qua sang năm mới tới làm việc chứ."
"Mấy người?" Một y tá khác hỏi.
"Một mình em ấy."
"Có phải đột ngột sắp xếp người tới tạm thời không?" "Em ấy cần tìm ai?"
"Tìm bác sĩ Đàm nha."
"Bác sĩ Đàm phụ trách một tổ à?"
"Không phải nói với cô rồi sao? Bác sĩ Đàm phụ trách giường số 1 đến giường 12."
Nhận được thông tin quan trọng này, Tạ Uyển Doanh đi tìm biển tên nhân viên treo trên tường trước cửa phòng bác sĩ, đã tìm được bác sĩ họ Đàm, tên là Đàm Khắc Lâm, là cấp bậc Phó chủ nhiệm. Nhưng nhìn ảnh chụp kia trông rất trẻ, khả năng tuổi tác không hơn kém bác sĩ Giang nhiều.
Nhìn kỹ bộ dáng của người này, Tạ Uyển Doanh tìm hiểu nguồn gốc, đi tới phòng trước chỉ tổ tự rước phiền phức. Giường bệnh số 1 đến số 12 có 4 phòng bệnh. Hai phòng bệnh do bác sĩ trưởng và y tá trưởng phụ trách vừa tròn hai tổ.
Bốn phòng bệnh ở đây nhìn xem có bác sĩ hay không. Trùng hợp nhìn thấy một bác sĩ nam trẻ tuổi mặc áo blouse trắng bên ngoài và áo phẫu thuật màu xanh lá bên trong đi vào khu bệnh, tiếp đó tiến vào phòng bệnh số 2 rồi tới trước mặt bệnh nhân số 6.
"Buổi sáng hôm nay anh có ăn uống cái gì không?" Bác sĩ hỏi.
Bệnh nhân lắc đầu: "Không có không có, hôm qua các anh đã thông báo không thể ăn."
"Ngày hôm qua bác sĩ gây tê có tới gặp anh đúng không?"
"Hình như có, anh ấy bảo làm gây tê cho tôi."
"Tốt, đợi lát nữa y tá đưa anh tới phòng phẫu thuật."
"Đến lúc đó cậu sẽ làm phẫu thuật cho tôi sao, bác sĩ Tôn?"
"Tôi và bác sĩ Đàm làm cho anh, lúc trước đã nói như vậy được rồi."
Bệnh nhân có lẽ vô cùng hồi hộp không nhớ rõ lời lúc trước bác sĩ nói với mình, chỉ có thể khẽ gật đầu.
Đứng ở cửa ra vào, Tạ Uyển Doanh liếc trộm dòng chữ ghi bên trên thẻ bác sĩ: bác sĩ bệnh viện Tôn Ngọc Ba, so với đàn anh Hoàng trẻ tuổi của cô thì càng giống một thanh niên chưa lớn hơn.
Trao đổi xong xuôi với bệnh nhân, Tôn Ngọc Ba hoàn thành nhiệm vụ phải rời đi.
"Bác sĩ Tôn, em là thực tập sinh mới tới hôm nay." Tạ Uyển Doanh nắm bắt cơ hội đuổi theo người này hỏi hai câu: "Y tá nói có thể tìm bác sĩ Đàm."
"Tôi chưa nghe bác sĩ Đàm nhắc hôm nay có người tới thực tập."
Người này vừa cúi đầu đi trên đường vừa trả lời cô, nhìn cũng không thèm nhìn cô một cái, chỉ muốn vội vàng nói rõ công việc của mình.
Y hệt những gì đàn chị nói tối qua, người bên ngoại phổ thông 2 đều lạnh lùng kiêu ngạo. Trái ngược với lần trước, mấy giáo sư thầy Nhậm tìm cho bọn họ thật sự là chọn lựa kỹ lưỡng người có thể ra sức che chở cho họ.



Bạn cần đăng nhập để bình luận