Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 557 - Tuyên bố tử vong



Chương 557 - Tuyên bố tử vong




Anh cứ nghĩ rằng để người đó đi sẽ chẳng có vấn đề gì, nhưng đến khi bà ấy biến mất thật thì bầu trời trong anh như sụp đổ.
“Anh biến cho khuất mắt tôi, cút đi! Tôi và Minh Minh sẽ lo hậu sự cho mẹ. Từ nay về sau việc gì liên quan đến tang lễ của mẹ thì tôi và Minh Minh sẽ lo liệu hết, không cần anh ở đây làm gì!”
Trương Hạo ngồi khuỵu trên mặt đất, hai dòng lệ chảy dài xuống.
“Tuyến bố thời gian tử vong của bệnh nhân.” Giọng nói của Cao Chiêu Thành đột nhiên cất lên, hoá ra là Tôn Ngọc Ba đã thực hiện một cuộc khám xét cuối cùng trên người bệnh nhân để xác nhận bệnh nhân đã qua đời.
Lý Khải An rùng mình một cái, cả người như đông cứng lại.
Toàn bộ ánh mắt của giáo sư đổ dồn về phía cô. Tạ Uyển Doanh trông thấy tình hình liền hiểu ý của giáo sư, vì vậy cô không bước đến thay thế bạn học.
“Bệnh nhân Vương Lệ Trân sau một thời gian tiếp nhận điều trị. kiên cường chiến đấu lại với bệnh tật đã không may không qua khỏi, thời gian tử vong là…” Lý Khải An run lập cập đến độ hai hàm răng va vào nhau, đầu cúi thấp, ánh mắt mơ hồ nhìn đồng hồ đang đeo trên cổ tay, nghiêm túc nhìn lại thật kỹ từng con số, cuối cùng từ trong kẽ răng nặn ra mấy chữ: “Năm giờ hai mươi tám.”
Trong phòng bệnh chỉ còn lại tiếng người nhà bệnh nhân khóc nức nở.
Hơn bảy giờ sáng, chủ nhật không có cuộc họp nào, nhưng mọi người đều rất mệt mỏi.
m thanh rầm rầm của bánh xe cũng đồng nghĩa với sự đồng tình của gia đình bệnh nhân, y tá hoàn thành công việc chăm sóc cơ thể lần cuối cho bệnh nhân quá cố, sau đó thi thể được đưa đến nhà xác của bệnh viện. Chờ tới khi gia đình hoàn thành thủ tục với nhà tang lễ, thi thể được đưa đi lần nữa và cuối cùng là an táng.
Còn nhiều việc người đã khuất còn dang dở cần người ở lại hoàn thành.
Lý Khải An không khóc nổi.
Triệu Điềm Vỹ sống chung ký túc xá với cậu cùng những người khác đã đến an ủi cậu lúc còn sớm, sau khi xin phép giáo sư đã kéo cậu đến nhà ăn để ăn sáng.
Tối qua Lâm Hạo nhận được tin bệnh nhân giường 38 trốn viện, liền chạy tới giúp giáo sư khuyên ngăn bệnh nhân: “Lý Á Hi, cô phải tuân thủ quy định của bệnh viện. Cô phải nghe lời của bác sĩ. Xuất viện xong cô không thể cùng chị em đi chơi tới đêm hôm khuya khoắt. Kết quả kiểm tra tạm thời không có vấn đề gì, nhưng cơ thể cô vẫn chưa cho phép, nếu cô tiếp tục như vậy nữa chắc chắn sẽ có ngày xảy ra chuyện!”
Nghe cậu khuyên bảo, Lý Á Hi bao biện: “Tôi phải đi lấy thẻ nạp. Bác sĩ Lâm anh cứ yên tâm, mạng của tôi tôi giữ.” Sau đó, cô ngẩng mặt lên cười toe toét với Lâm Hạo: “Hôm qua là sinh nhật của tôi. Bác sĩ Lâm, anh không chúc mừng sinh nhật tôi sao?”
Liếc nhìn cô gái đang cười tí tửng, Lâm Hạo đặt thẻ nạp tiền lên đầu giường cô rồi xoay người rời đi: tối hôm qua giường bên cạnh có một người chết cũng không thể làm cô này thức tỉnh nổi. Cũng may là ngày mai cô ấy ra viện. Cậu là một bác sĩ hảo tâm, mong rằng lời nói của mình sẽ không linh nghiệm, vĩnh viễn không gặp lại người này nữa.
Tạ Uyển Doanh ngồi trong phòng làm việc viết giấy báo tử cho bệnh nhân quá cố, giữ vững tâm lí, coi như đây là chuyện cuối cùng cô có thể làm cho bệnh nhân.
Cách cô hai bước, Hoàng Chí Lỗi chưa đi, gọi điện thoại cho Tào Dũng: “Anh có tới phòng lấy thuốc không? Nghe tiểu học muội nói anh bị viêm amidan hả?”
Tào Dũng vừa nghe điện thoại đã muốn tát vào đầu thằng em ngốc nghếch một cái, nói: “Không phải em nói em đang ở phổ ngoại 2 sao?”
Lập tức ý thức được lỗi lầm của mình, Hoàng Chí Lỗi quay đầu cảnh giác nhìn xem tiểu học muội có nghe thấy hay không, nên là không.
Cảm nhận được ánh mắt của tiền bối, Tạ Uyển Doanh quay mặt về phía anh Hoàng nói: “Em biết rồi, anh Tào bị viêm amidan.”
Tiểu học muội, em đâu cần phải thật thà như thế! Hoàng Chí Lỗi rên rỉ thầm trong lòng.
“Anh Tào không uống thuốc sao? Anh ấy lại phát sốt phải truyền nước biển ạ?” Tạ Uyển Doanh hỏi, trong đáy mắt ánh lên chút lo lắng.



Bạn cần đăng nhập để bình luận