Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 150 - Em có muốn đến Khoa nội Tim không?



Chương 150 - Em có muốn đến Khoa nội Tim không?




"Bệnh nhân này có tiền sử tăng huyết áp lâu năm và đau thắt ngực. Phải kết hợp giữa huyết áp vừa đo được của bệnh nhân và hồ sơ bệnh án trước đó để đối chiếu, như thế sẽ phù hợp hơn. Nếu bệnh có tiến triển nặng hơn, càng nghiêm trọng hơn thì khỏi cần phải nói, nhất định cần phải nhập viện, hoặc thậm chí phải cân nhắc đến việc can thiệp bằng phẫu thuật.” Tạ Uyển Doanh nói.
Bác sĩ Lâm gật đầu với những gì cô nói, và sau đó thì thầm dạy cô: "Còn cần bổ sung một điều nữa. Nếu không có giường, em cần phải so sánh tình hình của những bệnh nhân khác trước khi cân nhắc đến."
Tạ Uyển Doanh tiếp nhận lời dạy, gật đầu lia lịa.
Bác sĩ Lâm nghiêm túc không nhịn được cười, vươn tay vỗ vai cô hỏi: "Em thích khoa nội tim không? Anh cảm thấy em có vẻ rất quan tâm đến khoa nội tim. Anh thấy đêm qua em rất tập trung đến bệnh nhân khoa tim mạch, bạn có muốn xem xét khoa nội tim trong tương lai không?"
Đúng lúc đó, bác sĩ Giang tình cờ đi ngang qua nghe thấy hai người nói chuyện, ghé đầu vào trong tấm rèm và nhắc nhở bác sĩ Lâm: “Hãy cẩn thận. Nếu để Hoàng Chí Lỗi biết chuyện anh cướp người của cậu ta..."
"Làm sao anh ta biết được chứ, tôi không nói, anh cũng không nói. Hơn nữa, giờ em ấy còn chưa tốt nghiệp đúng không?" Bác sĩ Lâm nói mà không chút cắn rứt lương tâm: "Tương lai em ấy muốn làm việc ở khoa nào là tùy em ấy quyết định "
"Lão Lâm, em ấy có phương hướng theo khoa ngoại. Bạn học kia đứng bên cạnh em ấy mới định hướng theo khoa nội, hãy nên phấn đấu giành lấy cậu ấy cho khoa nội tim của các anh đi." Bác sĩ Giang dội gáo nước lạnh vào Bác sĩ Lâm: "Nếu muốn giành lấy thì cũng là tôi và Hoàng Chí Lỗi giành được trước, không phải anh."
"Ai nói vậy? Trong thời gian nghiên cứu, có rất nhiều sinh viên y khoa chuyển từ khoa ngoại sang khoa nội hoặc khoa nội sang khoa ngoại." Bác sĩ Lâm nói một cách chắc nịch.
“Tỷ lệ này siêu thấp!” Bác sĩ Giang cũng cứng rắn gạt anh ta ra.
Hai giáo sư tranh cãi rằng đối phương không đủ tiềm năng để tranh giành, điều này khiến Tạ Uyển Doanh và Triệu Điềm Vĩ có chút căng thẳng.
“Tôi sẽ không nói chuyện với anh nữa.” Bác sĩ Lâm quay lại, đưa hai học sinh đi và nói với một học sinh khác, là Triệu Điềm Vĩ: “Đến lượt cậu rồi đấy.”
Có phải đến lượt anh ta làm điện tâm đồ cho bệnh nhân không? Triệu Điềm Vĩ đang hăng hái chuẩn bị.
Bình thường, do nữ sinh duy nhất trong lớp có thành tích rất cao nên đã kích thích các nam sinh này cũng phải học hành rất chăm chỉ. Biết rằng Tạ Uyển Doanh đã nghiên cứu sách giáo khoa về chẩn đoán cả nội khoa và ngoại khoa, họ cũng đã sớm chuẩn bị trước.
Cậu, Triệu Điềm Vĩ, có ông nội là một bác sĩ nổi tiếng trong gia đình, ông ấy có một phòng thư viện lớn chứa các cuốn sách y học cổ truyền của Trung Quốc, mà cậu thường đọc từ khi còn là một đứa trẻ. Điện tâm đồ đọc thế nào và làm như thế nào, cậu đã ghi nhớ rõ ràng rồi. Nhất là sau khi biết sẽ phải tới khoa nội thực tập, loại bài tập này nhất định phải xem trước, phải xem đi xem lại nhiều lần. Cậu đã sớm được nghe ông nói rằng tỷ lệ bệnh nhân có vấn đề về tim ở bệnh viện là lớn nhất, nên phải biết chuyện này.
Không vấn đề gì cả. Triệu Điềm Vĩ tự nói với bản thân rằng cậu không cảm thấy khó khăn gì khi vừa theo dõi quá trình thực hiện của Tạ Uyển Doanh xong.
Chỉ cần đặt một vài thanh nẹp và một vài quả bóng hút lên cơ thể bệnh nhân, thao tác đơn giản như vậy dễ hơn rất nhiều so với việc chị y tá tiêm thuốc.
Bác sĩ Lâm đưa tay mở tấm rèm bên kia, lộ ra một bệnh nhân nữ trẻ tuổi, có lẽ là một nữ sinh trung học, mười bảy hay mười tám tuổi.
Chỉ có thể nói bác sĩ Lâm thực sự sẽ chọn bệnh nhân cho sinh viên. Chọn bệnh nhân nam đối với sinh viên y khoa nữ và bệnh nhân nữ đối với sinh viên y khoa nam, nhằm rèn luyện khả năng ứng xử với bệnh nhân khác giới của sinh viên y khoa.
So với vẻ bình tĩnh của Tạ Uyển Doanh khi đối mặt với ông cụ vừa rồi, Triệu Điềm Vĩ bây giờ có chút lúng túng với em gái, cũng có chút đổ mồ hôi.
Tạ Uyển Doanh đã giúp bạn cùng lớp đẩy máy ghi điện tim qua.
“Anh nói này, anh sẽ đo nhịp tim cho em bằng máy điện tim,
đừng sợ, không phải là tiêm, không đau chút nào.” Triệu Điềm Vĩ giải thích với cô em gái nhỏ.



Bạn cần đăng nhập để bình luận