Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 3634: [3634 ] ra tay (length: 3874)

"Cái gì?" Quách Tử Hào kinh hãi.
Hiện trường chỉ có hai người bọn họ, Tạ bác sĩ muốn làm gì? Cho bệnh nhân làm phẫu thuật sao? Hắn một y tá mới tốt nghiệp liệu có đủ khả năng?
"Đưa dao phẫu thuật vừa rồi cho ta." Không kịp giải thích hay nói nhảm, Tạ Uyển Oánh nhanh chóng đeo găng tay, đưa tay ra muốn lấy dụng cụ phẫu thuật.
"Tạ bác sĩ, cô——" Quách Tử Hào liếc ngang liếc dọc, nghĩ có nên gọi to để Dương tiền bối quay lại, nhìn Tạ bác sĩ này, dường như muốn làm ra chuyện khiến người kinh sợ.
"Ngươi bình tĩnh."
Ba chữ này của đối phương, khiến Quách Tử Hào mặt thoáng chốc đỏ bừng đến tận mang tai.
Hoảng sợ cái gì? Nàng là bác sĩ mà còn không hoảng. Quyết định chữa bệnh có gì mà phải chịu trách nhiệm, là do nàng, bác sĩ này, đưa ra quyết định và nàng chịu trách nhiệm chứ không phải là hắn, y tá, chịu trách nhiệm.
Nói đúng ra, việc của hắn, một y tá, là phải làm tốt việc phối hợp công tác cho bác sĩ.
Bình tĩnh lại, Quách Tử Hào đưa cây dao phẫu thuật vừa rồi.
Trước đó, Tạ Uyển Oánh đã sát trùng nhanh chóng vùng giải phẫu bằng thuốc sát trùng, rồi trải khăn lỗ lên, tiếp nhận dao phẫu thuật từ y tá.
Dưới ánh đèn, có thể thấy động tác liên tục của cô vô cùng lưu loát, không hề thừa thãi, chứng tỏ cô đã tính toán trước trong đầu.
Áo len vàng nhướng mày lên, nói: "Trí Viễn, không ngờ đấy chứ, có vẻ như suy nghĩ của nàng ấy cũng giống hệt như ý nghĩ của cậu."
Rõ ràng thấy, cả hai người đều chẩn đoán rằng chỗ người bị thương bỗng dưng chảy máu nhiều là ở trong khoang bụng.
Vị trí đặt dao phẫu thuật chính là ở dưới kiếm đột của người bị thương.
"Nhưng, cho dù cô ấy đoán được vị trí này chảy máu, cô ấy có biết đây là đâu không? Cô ấy có biết bản thân mình đang làm gì không? Đây không phải là ca phẫu thuật mà một mình cô ấy có thể hoàn thành." Áo len vàng tiếp lời.
Trong khoang bụng có rất nhiều nội tạng quan trọng cùng các mạch máu lớn, nếu muốn nói đến nơi xuất huyết trí mạng nhất, thì đơn giản chính là động mạch chủ, mạch máu lớn nhất và nổi tiếng nhất trong cơ thể con người.
Vậy nên quay lại vấn đề trước, bạn có thể đoán được, nhưng quan trọng là có phương pháp cứu hay không.
"Thật là lỗ mãng, cô ta định tự mình kiểm tra bằng cách trực tiếp mổ bệnh nhân sao?" Áo len vàng càng nhướng mày cao hơn, sắp sửa biến thành hoảng sợ, "Chẳng lẽ, cô ta biết chúng ta ở đây?"
Nói đến câu sau, áo len vàng vụng trộm quan sát phản ứng của người đàn ông bên cạnh.
Nếu người đàn ông này ra tay thì chắc chắn sẽ là một kết quả khác, đối với người đàn ông này, việc phẫu thuật cầm máu cấp cứu chắc chỉ là chuyện nhỏ.
Vậy hắn sẽ ra tay sao?
Nhậm giáo thụ vẫn không có chút động tĩnh nào.
Ngược lại, cô bác sĩ trẻ tuổi, trông có vẻ lỗ mãng như Lỗ Trí Thâm kia, đã cầm dao phẫu thuật và bắt đầu rạch.
Hả?
Áo len vàng hít vào một hơi: Lá gan của người này, trong đám bác sĩ cùng tuổi tuyệt đối là chưa từng thấy, quá to lớn, can đảm đến mức khiến người không tưởng tượng nổi.
Sao cô ta có thể không sợ? Trông trẻ tuổi vậy, hẳn là chưa có kinh nghiệm lâm sàng gì.
Có khi cô ta còn là người không biết sống chết, coi bệnh nhân như xác chết để thực hành phẫu thuật cũng không chừng.
Dao phẫu thuật rạch xuống, có lẽ người cầm dao không cảm thấy run, nhưng người xem lại trong lòng lo lắng bất an.
Không ngoài dự đoán, máu bên trong bắt đầu chảy ra, khi dao phẫu thuật vừa rạch một đường, máu từ trong cơ thể người không kiềm chế được trào ra ngoài, phốc phốc, như suối phun. Cảnh tượng đỏ tươi đó khiến người ta giật mình, tim đập thình thịch.
Bước chân của áo len vàng cũng vô thức muốn lao tới.
Nói thì chậm, nhưng mọi chuyện diễn ra rất nhanh, một ngón tay đeo găng tay cắm vào vết mổ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận