Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 568 - Cảnh sát đều sợ



Chương 568 - Cảnh sát đều sợ




"Anh Hồ, bác sĩ của Quốc Hiêp tới rồi, nói là tới đón cô ấy." Nữ cảnh sát bước vào văn phòng của Hồ Chấn Phàm để báo cáo.
Không lâu sau, Tào Dũng xuất hiện ở cửa.
Là bác sĩ phẫu thuật thần kinh nổi tiếng trong truyền thuyết. Có cảnh sát nghe nói bèn qua nhìn Tào Dũng, trong cổ họng không khỏi nuốt nước miếng. Cũng giống như một người bình thường nhìn thấy bác sĩ sẽ cảm thấy có chút căng thẳng. Càng đừng nói là ánh mắt của Tào Dũng lúc này rất sắc bén, giống như con dao mổ ẩn chứa phong mang bức người.
Tạ Uyển Doanh đứng lên, hô: "Đàn anh Tào.”
Tào Dũng lẳng lặng quan sát cô một lát, xác định cô không có việc gì.
"Chồng tôi tới rồi." Dì Trương đi tới, nhìn ra Tào Dũng đến đón người, nói với anh: "Tôi ngồi xe của chồng tôi. Cậu đón con bé về.”
"Vâng." Tào Dũng trầm ổn đáp.
"Con bé nhờ cậu." Vững vàng đem "con gái nuôi" Tạ Uyển Doanh này giao ra, dì Trương mới dám đi.
Tào Dũng hướng về phía một nhóm cảnh sát trong phòng: "Em ấy có thể đi không?"
"Có thể." Cảnh sát vô thức trăm miệng một lời đáp lại.
Tào Dũng đi tới trước mặt Tạ Uyển Doanh, dặn dò: "Xe của anh ở bên ngoài, em ra ngoài trước chờ anh nhé.”
Đàn anh có việc gì sao? Có lẽ là có việc rồi thuận tiện đến đón cô? Tạ Uyển Doanh nghĩ như vậy, gật đầu đi trước.
"Bánh ngọt." Nữ cảnh sát nhắc nhở cô, nhét bánh vào tay cô: "Cầm lấy, mang về ăn."
"Không cần cho em, một mình em không ăn hết được đâu."
"Chúng tôi mời bác sĩ Tạ, không cần khách khí với chúng tôi. Về sau chúng tôi đến bệnh viện khám bệnh vẫn phải tìm đến em." Cảnh sát nói.
Các anh chị cảnh sát khách khí như vậy, Tạ Uyển Doanh đành phải xách bánh ngọt đi.
Chờ cô rời đi, Tào Dũng đi tới trước mặt Hồ Chấn Phàm.
Trong lòng Hồ Chấn Phàm đột nhiên nhảy dựng.
Người này không phải người bình thường, là đàn anh kiêm cấp trên đồng hương của anh, bác sĩ đại danh đỉnh đỉnh. Anh vốn rất sợ bác sĩ, hiện tại đối mặt với Tào Dũng trong lòng như bị núi đè nặng. Chủ yếu là hôm nay anh đến dẫn người đi, không chào hỏi bệnh viện trước, đúng là có chút không ổn nên khiến anh thấy chột dạ.
“Bác sĩ Tào, anh có chuyện gì muốn nói với chúng tôi không?" Hồ Chấn Phàm cứng rắn ngẩng đầu lên, hỏi.
"Có. Tôi muốn hỏi anh vụ này có điều tra rõ ràng không? Người kia có thể giấu một thanh đao đang chuẩn bị giết người, các anh cho rằng anh ta chỉ là nhất thời xúc động sao? Anh ta có nói dối không? Là một bác sĩ, với những kiến thức y tế mà tôi có được, không nghĩ rằng anh ta là nhất thời xúc động. Chỉ riêng thanh đao này anh ta muốn mua được tới tay, anh ta lựa chọn một thanh trường đao như vậy để gây án, đều khẳng định là tỉ mỉ bày ra. Không loại trừ khả năng rằng anh ta đã có động cơ hành hung trước đây. Nhưng tin đồn về việc chiếc phong bì bị đánh rơi mới xảy ra cách đây không lâu.”
Một nhóm cảnh sát lắng nghe anh nói.
Hồ Chấn Phàm giới thiệu: "Chúng tôi có một nhóm đồng nghiệp khác đang tiếp tục khai thác các mối quan hệ xung quanh anh ta, sẽ không dễ dàng tin tưởng tất cả những lời thú tội hiện có của anh ta. Một công cụ gây án như anh ta, chúng tôi cũng biết rằng rất hiếm khi xảy ra trong các vụ án hình sự cá biệt, điều đó không bình thường.”
"Được, tôi tin tưởng các đồng chí cảnh sát."
"Xin yên tâm, bác sĩ Tào." Hồ Chấn Phàm trịnh trọng hứa sẽ điều tra vụ án.
Tạ Uyển Doanh đứng ở cửa thị cục, nhìn xe của đàn anh Tào, nghĩ thầm một ngày nào đó mình có tiền cũng sẽ mua một chiếc xe giống như vậy để đưa mẹ đi dạo, cho nên phải học tập thật tốt. Ngay sau đó, cô nghe thấy tiếng bước chân truyền đến từ phía sau, xoay người lại: "Đàn anh Tào.”
"Lên xe thôi." Tào Dũng mở cửa xe, bảo cô vào trong xe.



Bạn cần đăng nhập để bình luận