Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 3483: [3483 ] mỗi cá nhân đều có nguyên nhân (length: 4006)

"Ngươi làm sao biết?" Lâm Hạo hừ mũi xem thường con mèo này, không coi trọng nó thật sự không chạy đi.
"Nếu như hắn thật đi, muốn nói với Tào sư huynh một tiếng. Tào sư huynh không nói hắn đi mà chỉ nói hắn đi ăn cơm bên ngoài. Hắn không thể nói dối với Tào sư huynh." Holmes Phan đồng học có lý có chứng cớ mà đưa ra suy đoán.
Lâm Hạo nghĩ nghĩ, con mèo kia quả thật không thể đi mạo phạm Tào sư huynh, hỏi: "Hắn có thể đi đâu ăn cơm?"
Tống Miêu thích nhất mấy chuỗi cửa hàng thức ăn nhanh như KFC, McDonalds, mấy tiệm đồ ăn nhanh này đều mở cửa hai mươi tư giờ.
Lâm Hạo nhớ tới lúc mình đi ra cửa chính bệnh viện quốc trắc, chỗ xéo đối diện tương đối xa chỗ khúc quanh dường như có thể thấy một quán McDonalds đèn sáng suốt đêm.
Chẳng lẽ, con mèo này hiện giờ thật đang ở McDonalds thưởng thức cà phê?
Đêm khuya thanh vắng, trên đường lớn hầu như không có xe.
Trên kính của McDonald phản chiếu hai bóng người, ngồi đối diện nhau, một người cầm một cái hamburger.
Rất ít người biết, thói quen thích ăn hamburger của "Mèo" là do chính ba mình mà ra.
Khi trong nước bắt đầu có tiệm thức ăn nhanh, từ nhỏ ba Tống đã thích dẫn con đi tiệm ăn nhanh, vì chính ba Tống thích đồ chơi trong phần ăn trẻ con.
Tống Học Lâm rất nhớ rõ, lúc đó mình còn là học sinh trung học, sẽ không thích loại đồ vật ấu trĩ mà mấy đứa bé con nít thích chơi này.
Vì sao cha mình lần nào dẫn hắn tới ăn cũng đều gọi phần ăn có đồ chơi, về sau khiến hắn ý thức được cha mình có chứng cuồng sưu tầm đồ vật điển hình.
Sở thích của mỗi người khác nhau. Cuồng sưu tầm là một dạng bệnh tâm lý, còn được gọi là chứng cuồng tích trữ đồ, hội chứng trữ đồ cưỡng chế, chứng tích trữ, hoặc hội chứng của hai anh em nhà khoa lợi nhĩ.
Người có độ tuổi như ba Tống, từng trải qua thời kỳ gian khổ thiếu thốn vật tư, nên có cảm giác không an toàn với việc cực độ thiếu thốn vật tư. Dù ba Tống giờ không thiếu tiền, là phú hào tài sản triệu đô, nhưng muốn ông vứt đi một món đồ gì thì tuyệt đối không thể, cần phải có Tống Học Lâm là con trai đến giúp ông vứt.
Một biểu hiện khác nằm ở việc ba Tống theo đuổi đồ chơi trẻ con. Ai bảo hồi bé ba Tống không có món đồ chơi nào.
Có lúc Tống Học Lâm nhìn lại nguyên nhân muốn làm bác sĩ ngoại khoa thần kinh của mình, không thể phủ nhận là có ảnh hưởng của người nhà, trong đó, người cha là một nhân tố lớn.
Ba mình có vài hành vi hơi kỳ quặc, khiến cho đứa con trai là hắn từ nhỏ đã có hứng thú phi phàm với não người, muốn biết não người tại sao lại kỳ kỳ quái quái khiến người làm ra những hành vi khó tin như vậy.
Giống như bây giờ ba hắn không biết đầu óc có vấn đề gì, đột nhiên lái xe chạy tới gần bệnh viện, bảo hắn ra ăn McDonalds.
"Ta bảo ngươi ra đây ăn mà ngươi lại thật ra khỏi bệnh viện ăn hả. Tào bác sĩ không nói gì ngươi sao?" Ba Tống vội vàng đem trách nhiệm của mình đẩy sang cho con trai.
Tào Dũng có thể nói gì hắn? Tào Dũng hận không thể chạy đi theo luôn. Ở đó, cả đám bác sĩ đều đoán trước được chuyện, ai mà không muốn chạy trốn chứ. Tống Học Lâm nghĩ.
Không chạy thì làm gì?
Đứng trơ mắt nhìn bệnh nhân chết dần sao?
Nhìn thấy chỗ này có thể hiểu được vì sao trên lâm sàng đối với những bệnh nhân sắp chết, mấy lão bác sĩ chỉ bảo cho mấy bác sĩ trẻ vài câu rồi sẽ không ở lại, để cho mấy bác sĩ trẻ tự dày vò mình, xem có thể biến ngựa chết thành ngựa sống hay không.
Lão bác sĩ cần kéo dài duy trì lòng nhiệt tình với việc hành nghề chữa bệnh, nếu không ngày nào cũng nhìn mấy bệnh nhân định trước sắp chết thế này thì nhiều tâm huyết cũng sẽ bị dập tắt hết.
Bác sĩ y khoa cũng có chút mê tín vận may.
Một bác sĩ nếu như mấy ngày nay gặp quá nhiều ca tử vong, hoặc là trải qua một hai cú sốc lớn từ người quen, thì không nói tới bệnh nhân khác có dám để bác sĩ đó chữa bệnh nữa không, chính bản thân bác sĩ cũng sẽ tự phủ nhận bản thân trước tiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận