Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 721: Địa chỉ nhà của đàn anh



Chương 721: Địa chỉ nhà của đàn anh




Chương 721: Địa chỉ nhà của đàn anh
Tạ Uyển Doanh thấy vậy, quay đầu lại nhắc nhở bạn học Triệu: "Bác sĩ Tống không thèm để ý đến những chuyện này.”
"Cậu ta có tiền cho nên mới không thèm để ý, Doanh Doanh."
"Ý tôi là bác sĩ Tống chỉ quan tâm đến y học. Cậu nói gia đình cậu ấy có tiền hay không cũng đều như vậy, không cản trở niềm đam mê y học của cậu ấy. Giống như cậu, cậu có thực sự học y khoa chỉ vì ông nội của cậu là một bác sĩ không? Nếu ông cậu không phải là bác sĩ, cậu có từ bỏ việc làm bác sĩ ngay bây giờ không?” Tạ Uyển Doanh hỏi bạn học Triệu.
Người ta nói có đạo lý, Triệu Điềm Vỹ nhụt chí.
Khóe mắt Tống Học Lâm khẽ đảo, nhìn một cái thật sâu vào sườn mặt của Tạ Uyển Doanh.
Đã đến Cốc Thấm Viên.
Bên trong bãi đậu xe rộng rãi, có vành đai cây xanh, có bảo vệ, từ cửa tiểu khu đi ra là một con phố thương mại bán hàng.
Môi trường thanh lịch, hàng hóa phong phú, giao thông xung quanh phát triển, quan trọng nhất là ngôi nhà ở đây chắc chắn sẽ tăng giá trị trong tương lai.
Nơi tốt, Tạ Uyển Doanh tâm tư suy nghĩ một ngày nào đó sẽ mua nhà ở chỗ này giống như các tiền bối, đón ông ngoại cùng mẹ tới dưỡng lão, giấc mộng nhân sinh viên mãn.
Dừng xe trước cửa 2 tòa nhà trong khu vực, Hà Quang Hữu chỉ vào lầu trên nói: "Giáo sư Tào sống ở số 302. Giáo sư Đào ở số 5 tòa nhà 208, các em có thể ghé qua, hôm nay chúng tôi ở nhà giáo sư Đào. Nhà của cả hai giáo sư đều có bốn phòng ngủ và hai phòng khách.”
Lúc sắp xuống xe, Tạ Uyển Doanh nhận được điện thoại của đàn anh Hoàng.
"Tôi đến khoa phẫu thuật gan mật tìm các em, bọn họ nói hai người đi rồi?" Hoàng Chí Lỗi hỏi: "Các em tự đi xe sao?”
"Có người thuận đường chở chúng em một đoạn đường ạ, đàn anh." Tạ Uyển Doanh nói: "Hiện tại chúng em đã đến trước cửa nhà đàn anh Tào rồi.”
“Nhanh như vậy!” Hoàng Chí Lỗi hô to: "Tôi tan tầm rồi, đang định lái xe đưa các em qua." Nói xong trong lòng Hoàng Chí Lỗi khóc một phen, là ai nửa đường cướp mất tiểu học muội, sau này đàn anh Tào lại mắng anh ấy là tiểu ngốc, sao lại không hẹn tiểu học muội từ trước.
"Đàn anh làm ca đêm rất vất vả, chúng em có thể tự mình bắt taxi được ạ." Tạ Uyển Doanh an ủi đàn anh Hoàng.
"Vấn đề là tôi cũng muốn đi đến nhà Tào sư huynh." Hoàng Chí Lỗi lầm bầm, không quên hỏi: "Các em đi xe của ai?”
Người bắt cóc tiểu học muội này, anh ấy nhất định phải nhớ kỹ trong lòng, lần sau không thể để như vậy nữa.
"Nói đi, là tôi." Hà Quang Hữu từ bên cạnh nghe thấy điện thoại, nói xen vào.
Hoàng Chí Lỗi nhận ra giọng nói của anh ta, nói: "Là anh.”
"Không được sao? Bọn họ muốn dẫn người ra ngoài mà không được tôi cùng giáo sư Đào đồng ý sao.” Hà Quang Hữu nói.
Trong lòng Hoàng Chí Lỗi mất hứng, cùng tiểu học muội nói: "Hôm nay bạn học nhỏ của em muốn tới đưa lá trà, tôi đã nói chuyện với đàn anh Tào rồi, thuận tiện đưa cô ấy cùng đến nhà đàn anh ăn cơm.”
Bạn học nhỏ muốn đến là một bất ngờ.
"Là người bán trà kia sao?" Hà Quang Hữu nghe thấy, vội vàng nói: "Anh bảo cô ấy thuận đường mang lá trà đến nhà giáo sư Đào đi.”
Hừ hừ, tên giao hỏa bắt cóc tiểu học muội này, anh ấy lười để ý. Hoàng Chí Lỗi làm bộ như không nghe thấy cúp điện thoại.
"Bác sĩ Hoàng, có một cô gái tới tìm anh." Y tá nói với anh ấy.
Hoàng Chí Lỗi biết là ai, quay đầu quả nhiên thấy Ngô Lệ Tuyền đi vào khu phẫu thuật thần kinh.
"Có phải bạn gái anh không, bác sĩ Hoàng?" Y tá nháy mắt với anh ấy.
Ngô Lệ Tuyền đến gần vừa vặn nghe thấy, lập tức thanh minh: "Không phải, tôi không phải là bạn gái anh ấy.”
Tin đồn không còn, y tá tiếc hận bỏ đi.
Hoàng Chí Lỗi cầm túi trà trong tay Ngô Lệ Tuyền: "Đi thôi.”
"Chờ một chút!" Ngô Lệ Tuyền xoay người đuổi theo anh ấy nói: "Có một túi là muốn đưa đến khoa phẫu thuật gan mật.”
"Đừng để ý tới bọn họ, hôm nay bọn họ không có ở đây, quên mất cô rồi." Trong lòng Hoàng Chí Lỗi quyết định, người ta cướp mất tiểu học muội của anh ấy thì anh ấy cướp mất lá trà của đối phương, coi như hòa nhau.





Bạn cần đăng nhập để bình luận