Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 2986: [2986 ] tâm kế (length: 4090)

"Muốn không ngủ gà ngủ gật, nghe nói oánh oánh nói bài hát đó hay lắm." Phan Thế Hoa giao lưu kinh nghiệm với bạn học.
Việc mở nhạc khi phẫu thuật là thói quen trước đây của bọn họ không có, sau khi tự mình trải nghiệm mới đúc kết được kinh nghiệm đáng giá. Dù sao thì cũng có bác sĩ thích nghe nhạc, mở nhạc vào đêm khuya trong phòng phẫu thuật để phòng ngừa mệt mỏi lúc làm việc thì hiệu quả rõ rệt, hoàn toàn không phải vì tính giải trí.
Thường Gia Vĩ dựng hai tai nhọn lên hóng hớt, muốn biết: Nàng lúc phẫu thuật thì thích nghe loại nhạc gì.
Tiểu sư đệ Lữ Ngạn Hàm mắt thâm quầng lắc lắc đầu rồi mở to mắt, hồi tưởng lại trong ấn tượng về dung mạo yên lặng ít nói, thuộc kiểu an tĩnh thục nữ của sư tỷ, nếu không chắc không phải người ồn ào trong phòng phẫu thuật.
Bệnh nhân được đưa đến phòng phẫu thuật ở khoa xương kế bên, tiện đường cho Lư Thiên Trì lo cả hai đầu. Phan đồng học cùng Cảnh đồng học chờ lão sư lên, một bên đợi sư huynh Lư gây mê cho bệnh nhân.
Cảnh Vĩnh Triết kéo dài giọng chưa dứt lời, hỏi bạn học: "Vừa nãy ngươi nói oánh oánh nói mở bài gì thì không buồn ngủ?"
Quay sang, Phan Thế Hoa cắn răng đáp: "Là bài hát chữ cái a, b, c, d."
Có nghe nhầm không vậy? Hai mắt Cảnh Vĩnh Triết lập tức tròn xoe, kinh ngạc đến ngây người.
Những người khác mở nhạc trong phòng phẫu thuật là để ung dung vui vẻ, còn Tạ đồng học mở bài hát chữ cái tiếng Anh là muốn học tiếng Anh à?
Tiếng cười ha hả của bác sĩ Lưu từ phòng phẫu thuật bên cạnh truyền ra, đám buồn ngủ như bị gió thổi bay. Hai phụ tá cười ha hả không ngừng. Đôi mắt thâm quầng của Lữ Ngạn Hàm trong phút chốc đã tràn đầy nước mắt.
Thật vậy, mở nhạc tiếng Anh chữ cái trong phòng phẫu thuật chưa bao giờ nghe thấy, làm người nghe thấy đột ngột có cảm giác buồn cười, đúng là một cây gân như Tạ đồng học mới có thể nghĩ ra chuyện này.
"Mấy người nghiêm túc chút đi." Khác với bọn họ, Thường Gia Vĩ người vốn hay thích đùa giỡn lại tỏ thái độ khác thường, nghiêm túc như một ông lão đang dạy dỗ bọn họ.
Tạ đồng học là học bá hiển nhiên là cho rằng cách duy nhất đánh bay buồn ngủ là học tập và học tập. Mấy người sao có thể cười cợt chứ.
Một đám người ngoài mặt vâng dạ nhưng bên trong thì nín cười đến không nổi, càng muốn cười lớn.
Thường Gia Vĩ đảo mắt nhìn quanh, nói với y tá: "Giúp tôi đổi sang bài hát chữ cái tiếng Anh."
Không trách bác sĩ Lưu bọn họ cười, bình thường trong phòng phẫu thuật đâu ai có thói quen mở loại nhạc này. Y tá ở dưới phòng chạy đi tìm ở trạm y tá, may là có người vì bệnh nhân mà để mấy hộp băng nhạc thiếu nhi.
Sau khi đổi sang bài hát chữ cái, một đám người thần kinh và tim mạch đi vào phòng phẫu thuật, chỉ nghe thấy trong hành lang vang lên tiếng nhạc thiếu nhi vui nhộn, vào lúc nửa đêm canh ba trong phòng phẫu thuật thì thật là khiến người kinh ngạc vô cùng.
"Khoa nhi có phẫu thuật sao?" Hoàng Chí Lỗi chỉ có thể liên tưởng đến việc có em bé cần nghe nhạc thiếu nhi.
Vì là bài mình thích nên Tạ Uyển Oánh không nghĩ nhiều, nói: "Thật là dễ nghe."
Những người khác thầm liếc mặt nàng.
"Ngươi thích nghe cái này à?"
Tạ Uyển Oánh gật đầu: "Sư huynh Hoàng, anh thích không?"
Hoàng Chí Lỗi đẩy mắt kính, cố ý hỏi nàng: "Ngươi nghĩ ta là thích hay không thích?"
Sư huynh là người chính trực, Tạ Uyển Oánh theo suy đoán này nói: "Sư huynh chắc là thích nghe Tiếu Ngạo Giang Hồ."
Hoàng Chí Lỗi suýt chút nữa thì cười lớn, học thuật thì giỏi còn những thứ khác thì không được, tiểu sư muội đúng là một cây gân. Bởi vì có Tào sư huynh ở đây không cho phép ai bắt nạt tiểu sư muội, anh bèn sửa lời: "Vậy ngươi thử đoán xem Tào sư huynh thích nghe cái gì."
Nói đến đoán Tào sư huynh thì không khó. Nàng ngồi xe Tào sư huynh rất nhiều lần, Tào sư huynh đều cho nàng mượn băng nhạc của mình nghe. Nhưng nàng khó mở lời, bởi vì đột nhiên nhận ra Tào sư huynh "giả vờ có ý", đã sớm đem những thứ mình thích bày ra trước mặt để cho nàng cùng chia sẻ, nói cho nàng biết anh ta thích cái gì.
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận