Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 3621: [3621 ] một cá nhân (length: 4057)

Lịch phân công ca trực ban được đưa ra, ngày thứ hai bắt đầu, Tạ bác sĩ bị sắp xếp làm ca đêm.
Phòng cấp cứu Quốc Trắc ca đêm không phân trước nửa đêm hay quá nửa đêm mà trực tiếp làm suốt đêm, hơn nữa khoa ngoại chỉ sắp xếp một người trực ban.
Khi thấy lịch phân ca trực như vậy, bác sĩ Lâm Hạo cùng bác sĩ Phan Thế Hoa tại chỗ hít một ngụm khí lạnh.
Chẳng trách hai đồng học kia có biểu tình như vậy, nếu không phải có trải nghiệm từ kiếp trước làm nền tảng, Tạ Uyển Oánh có lẽ cũng sẽ giống như bọn họ, cả ngày thấp thỏm không yên giấc. Một mình trực ban có nghĩa là dù xảy ra chuyện gì cũng phải tự mình gánh vác hết.
Vì thế mỗi ca đêm như lời thầy Tôn nói, phải cầu nguyện, ngàn vạn lần đừng gặp ca nặng bị thương. Ca đêm so với ca ngày, các đại lão trong bệnh viện đều về hết, nếu có bệnh cấp tính khẩn cấp mà nói, muốn chờ đại lão đến tham gia cấp cứu thì có khả năng bệnh nhân đã trở thành "hoa kim châm lạnh".
Làm bác sĩ ngoại khoa thì điểm này vô cùng bất lợi. Nội khoa thì có thể thông qua điện thoại xin ý kiến đại lão rồi kê thuốc cho bệnh nhân dùng kịp thời. Ngoại khoa khi cần thiết là phải phẫu thuật lập tức, vậy thì làm sao đại lão ở trong điện thoại có thể ra tay xuyên không gian giúp ngươi phẫu thuật cho bệnh nhân.
Tồi tệ nhất chính là, nghe nói trong Quốc Trắc địa chỉ nhà người đại lão gần bệnh viện nhất là Trương Diêm La. Hôm qua ban ngày Trương Diêm La vừa nói với bọn họ ba người, lúc cấp cứu không được phép mời ông đến tiếp viện, muốn tự làm thì tự động tay.
Không cần chỉ trích, trách móc Trương đại lão. Trương đại lão nói đúng. Khi thực sự cấp cứu, ngươi có xin phép ai cũng vô dụng, phải tự mình động tay, nếu không trong mấy phút bệnh nhân có thể mất mạng.
Trước nửa đêm bận đến gần mười hai giờ, đi nghỉ ngơi ngủ, chờ có chuyện y tá ấn chuông gọi thông báo.
Trước khi chợp mắt, nhìn điện thoại, có sư huynh Tào gửi tin nhắn đến: Mua cho ngươi con búp bê mới rồi đây.
Hôm qua vừa mới nói, hôm nay đã lập tức đi mua cho nàng rồi. Sư huynh đôi khi cưng chiều nàng như một cô bé vậy.
Từ nhỏ đến lớn, người cưng chiều nàng như vậy thực sự không có ai. Ông ngoại và mẹ nàng đối với nàng rất tốt, nhưng chưa bao giờ cưng chiều nàng như vậy. Từ nhỏ vì hoàn cảnh gia đình khó khăn, nàng không có búp bê của riêng mình, chỉ nhìn thấy ở nhà người khác mà thôi.
Không dám nghĩ nhiều, ngủ nhanh, tránh trường hợp quá nửa đêm bị đánh thức dậy sẽ không có tinh thần.
Bệnh viện lớn như Quốc Trắc, muốn quá nửa đêm hoàn toàn bình an thì e rằng phải cúng bái khắp nơi cũng khó mà được.
Không nằm ngoài dự đoán, chưa đến ba giờ, cảm giác giấc mộng còn chưa xong thì tiếng "tít tít tít" làm đầu óc nàng tỉnh táo trở lại.
Một mình trực ban thật là khác biệt, sau lưng không có ai khác để dựa dẫm, bản thân mình không được bất tỉnh, mình nhất định phải bò dậy.
Đứng lên rửa mặt, thông qua máy bộ đàm hỏi y tá về tình hình bệnh nhân.
"Trung tâm chỉ huy 120 gọi điện thoại đến, bảo bệnh viện chúng ta xuất xe." Y tá ở đài phân loại báo cáo.
Đột quỵ tim? Nôn ra máu? Hôn mê? Tai nạn xe?
"Là công trường. Nói là có thép cốt cắm vào người ở phần đầu."
Lời thầy Tôn nói quả không sai, biết ngay thần chết thích nhất những người trẻ tuổi trực đêm như họ.
Tình huống bị thương này, nghe qua điện thoại đã thấy thật đáng sợ. Một thanh kim loại cắm vào người, dễ làm người ta liên tưởng đến hình ảnh đao cắm vào người trong tiểu thuyết võ hiệp.
Trên thực tế, mức độ tổn thương của vật thể cắm vào cơ thể người phụ thuộc vào đặc tính vật lý của vật thể, và quá trình vật thể xâm nhập cơ thể người, chứ không thể khái quát mà nói, giống như lần trước vụ mảnh thủy tinh xâm nhập cơ thể người vậy.
Vội khoác áo blouse trắng, chạy nhanh ra trạm y tá, y tá đưa điện thoại cho nàng ra hiệu cho nàng nghe. Tạ Uyển Oánh nghe điện thoại trao đổi thêm vài câu với trung tâm chỉ huy 120 về tình hình bệnh nhân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận