Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 177 - Ngô Lệ Tuyền bị bệnh



Chương 177 - Ngô Lệ Tuyền bị bệnh




"Có thể." Tạ Uyển Doanh rất chắc chắn, cô giống với chị hai, muốn tranh thủ ở lại Quốc Hiệp làm việc.
Buổi tối hôm qua, các giáo sư ở Quốc Hiệp đã có ấn tượng sâu sắc với cô. Chỉ cần là sinh viên y, ai lại không suy nghĩ sau khi tốt nghiệp sẽ ở lại bệnh viện tốt nhất, có một nhóm đồng nghiệp tốt nhất cùng làm việc và phấn đấu.
Buổi sáng ngắm tuyết rơi, đến trưa tới canteen trường học ăn cơm trưa, cô tiện đường đưa Lệ Tuyền đi dạo Đại học y. Giữa trưa, cô trở về phòng ngủ. Lúc Tạ Uyển Doanh thức dậy, phát hiện Ngô Lệ Tuyền còn chưa tỉnh ngủ nên tự mình cầm sách y học chạy như bay.
Các tiền bối lâm sàng lần lượt gọi điện thoại tới thăm hỏi cô. Bác sĩ Lâm, bác sĩ Kim, còn có bác sĩ Giang vừa mới trở về.
Bác sĩ Giang khổ cực nhất, nghe nói nửa đêm tầm ba bốn giờ mới quay lại bệnh viện, kiên quyết chỉ đạo cấp cứu ở hiện trường, cuối cùng lúc trở lại bệnh viện còn dẫn theo một bệnh nhân nguy hiểm trầm trọng về.
Vừa nãy trở về nghe nói chuyện cô bị thương, biết cô đang nghỉ ngơi cho nên anh đợi đến buổi chiều mới gọi điện tới hỏi thăm sức khỏe của cô.
"Không sao mà, thầy Giang."
"Phải nghỉ ngơi thật tốt, đàn anh của em dặn em nhớ uống thuốc sau khi ăn."
"Em biết mà thầy."
"Có chuyện gì phải lập tức gọi điện thoại cho thầy." Cuối cùng bác sĩ Giang khen cô một câu: "Người máy ở bệnh viện chúng ta cũng cho phép em đâm thủng, rõ ràng em có năng lực trở thành bác sĩ ngoại khoa."
Được giáo sư khích lệ, Tạ Uyển Doanh cẩn thận lắng nghe, tuyệt đối không dám tự hào mà quên đi bản thân. Tối hôm qua, những lời các giáo sư chỉ bảo luôn được cô khắc ghi trong lòng.
Tiếp chuyện hết mấy cuộc điện thoại, ngẩng đầu lên đã là ba bốn giờ chiều, Ngô Lệ Tuyền vẫn nằm cuộn mình trong chăn không đứng lên. Tạ Uyển Doanh phát giác ra điều bất thường, đi ngang qua sờ trán của Ngô Lệ Tuyền.
"Tôi cứ nghĩ rằng chỉ là đau họng một chút thôi, ngủ nhiều là khỏi rồi." Ngô Lệ Tuyền mở mắt ra nói với cô: "Thực sự xin lỗi."
"Nói xin lỗi với tôi làm gì? Không phải cậu nói nếu bệnh sẽ tìm tôi sao?" Tạ Uyển Doanh trách móc cô ấy không chịu mở miệng nói sớm.
"Đúng!" Ngô Lệ Tuyền nhớ lời mình đã nói, liền gật đầu.
Tạ Uyển Doanh giúp cô ấy mặc quần áo dày vào, nói: "Đi thôi, tôi đưa cậu tới bệnh viện cấp cứu. A-mi-dam của cậu bị nhiễm trùng cấp tính sợ có mủ, phải tranh thủ thời gian chích mới được."
Ngô Lệ Tuyền không ngờ bản thân lại bị bệnh nặng, đột nhiên sợ hãi hỏi: "Tại sao lại nghiêm trọng đến mức phải chích? Không phải chỉ có cổ họng đau nhức thôi sao?"
"Nghiêm trọng chứ, nó sẽ đau đến mức cậu không nuốt được thức ăn vào bụng." Tạ Uyển Doanh thực sự dùng kiến thức y học "hù doạ" Ngô Lệ Tuyền một chút.
Hai người đi đến phòng cấp cứu. Hiện tại là ban ngày, bác sĩ Giang, bác sĩ Lâm và bác sĩ Kim trực ca đêm đều đã tan làm. Tạ Uyển Doanh đi thẳng đến chỗ y tá đang đứng nhờ chị y tá giúp đỡ.
Chị y tá nói cho cô biết: "Hôm nay có mấy bác sĩ trực, còn có bạn học của em nữa."
Triệu Điềm Vĩ có ở đây không? Không phải cậu ta trực ca đêm giống cô sao?
"Tên là Lý Khải An." Bởi vì có quan hệ với cô, các y tá ở đây cũng chú ý rất kỹ tới bạn cùng lớp của cô.
Vốn dĩ ngày hôm nay Lý Khải An theo bác sĩ Khương khoa nội tiêu hoá đi thực tập ở phòng cấp cứu.
Nghe nói bạn cùng lớp đã đến, Lý Khải An chạy đến chỗ y tá đang đứng, gặp được Tạ Uyển Doanh liền lảm nhảm: "Chúng tôi đều đã nói với Triệu Điềm Vĩ. Nói tên mập như cậu ta không làm đệm thịt cho bệnh nhân, để người gầy như cậu ngồi phía sau hộ tống người bệnh. Cậu ta ngốc hay không ngốc đây?"
Đây chắc chắn là kết quả Triệu Điềm Vĩ không dự liệu trước được. Vốn tưởng rằng các sinh viên nói mắt cậu mù, kết quả mọi người đều chê bai đầu óc cậu không nhạy không đi làm đệm thịt.
"Cậu ấy không mập." Tạ Uyển Doanh biện hộ hai câu cho bạn học Triệu Điềm Vĩ.
"Coi như vậy. Cậu ta nặng hơn cậu ít nhất mười cân. Đã vậy còn cao 1m75 đấy."



Bạn cần đăng nhập để bình luận