Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 2357: [2357 ] bị đoán trúng (length: 3956)

Chiếc xe nhỏ chậm rãi di chuyển trên con đường nội khu. Hai bên đường, các biệt thự nhỏ có vẻ ngoài đồng nhất về thiết kế, hoàn toàn không thể nhận ra đây là nhà của vị đại lão nào. Mấy bạn học hết nhìn ngang ngó dọc, cuối cùng đành đầu hàng quay sang hỏi Ngụy đồng học: "Biển số nhà của kim chủ ba ba là số mấy vậy?"
"Sao ta biết được." Ngụy đồng học nhanh chóng lườm bọn họ một cái, "Ta còn không biết nhà hàng xóm của ta làm gì nữa là. Trong nhà không cho ta nhúng tay vào việc làm ăn của công ty, không cho ta biết mấy chuyện này. Ta chỉ biết nhà bên cạnh có một bà lão họ Trương, còn bà ấy có quan hệ với công ty nào thì mẹ ta không nói với ta. Hơn nữa, trong khu này không chỉ có những người mở công ty sống thôi đâu, đây là mẹ ta nói."
Ý ngoài lời của Ngụy đồng học là các đại lão không thích bị người khác xâm phạm sự riêng tư. Mọi người đành phải từ bỏ việc truy hỏi. Tạ Uyển Oánh hỏi thăm cũng chỉ vì muốn cảm ơn vị đại lão đã tặng điện thoại cho nàng năm đó.
Xe dừng lại ở biển số nhà mười sáu, đây là nhà của Ngụy đồng học.
Mấy người bạn học sau khi xuống xe theo Ngụy đồng học vào nhà thì ngay lập tức bắt tay vào làm.
Một đám người chưa từng nghiên cứu nấu cơm làm bánh thì có thể đoán được kết quả sẽ ra sao. Loay hoay cả buổi trời, sự thật chứng minh học bá và nấu ăn có liên quan đến nhau nhưng không liên quan nhiều, đặc biệt là khi không có kinh nghiệm, không có sách hướng dẫn thì cũng chẳng khác nào người mù mò voi.
Mất gần hai tiếng đồng hồ, cuối cùng sau khi làm cháy hai nồi ca cao lớn, mọi người đều ngồi phịch xuống ghế thở dài. Các bạn học ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi: Sao việc này khó hơn thi cử thế, mấy vị đại lão làm được đồ ăn trong bệnh viện đúng là đáng để khâm phục sát đất.
"Ngươi bảo mẹ ngươi viết công thức làm sô cô la, nhưng tại sao không ghi thời gian làm vậy." Trương Đức Thắng cầm tờ giấy ghi chép sơ sài mà mẹ của Ngụy đồng học để lại chất vấn Ngụy đồng học về cách làm việc.
Không có thời gian nấu cụ thể, khiến bọn họ lúc trước cứ thế mò mẫm như bị bịt mắt vậy.
"Mẹ ta nói nấu bao lâu, tự chúng ta mò là được thôi." Ngụy Thượng Tuyền thuật lại lời của mẹ mình.
"Ta có cảm giác, mẹ ngươi chắc chưa từng làm bánh kem sô cô la." Phan Thế Hoa sầu não nói.
Thôi xong, Holmes Phan vừa mở miệng thì y như rằng mọi việc đều hỏng bét.
Trương Đức Thắng và Triệu Triệu Vĩ trừng mắt nhìn Phan đồng học: Cái miệng thối của ngươi, khi nào mới biết nói điều tốt đẹp vậy hả.
Phan đồng học suy đoán rất đơn giản và thô bạo. Việc này không liên quan gì đến có tiền hay không. Chưa kể trong nước, ngay cả ở nước ngoài, số người bình thường thật sự làm đồ ngọt kiểu phương Tây tại nhà có thể đếm trên đầu ngón tay. Làm đồ ngọt kiểu phương Tây rất mất công mất thời gian, không phải đầu bếp hoặc thợ làm bánh chuyên nghiệp thì ai hơi đâu mà cả ngày nghiên cứu cái trò này.
"Các ngươi có biết ai biết làm sô cô la không?" Trương Đức Thắng đẩy gọng kính, việc khẩn cấp trước mắt là tìm được một người có thể làm bánh sô cô la.
"Để ta gọi điện thoại hỏi mẹ ta xem sao." Ngụy Thượng Tuyền gãi đầu, hy vọng không bị Holmes Phan đoán trúng kết quả xấu nhất.
Mấy cậu con trai trong lòng có chút run rẩy, sợ chút nữa mà làm ra cái món gì đó màu đen thui thui đưa cho Tào sư huynh thì cả bọn chắc bị các bạn khác trong lớp đập cho nhừ tử: Nhìn xem các ngươi ngu xuẩn chưa kìa.
"Cậu gọi đi." Trương Đức Thắng vẫy tay bảo Ngụy đồng học thử xem sao.
Một đám bạn học thấp thỏm lo âu nhìn Ngụy đồng học gọi điện thoại cho mẹ.
Một lát sau, Ngụy đồng học cầm điện thoại quay lại nói với mọi người: "Chúng ta ăn cơm trưa trước đi, chiều rồi tính tiếp."
Ngụy đồng học này, ngươi đang làm gì vậy! Rõ ràng là bị cái miệng mắm muối của Holmes Phan nói trúng rồi, mẹ Ngụy hết cách thật rồi. Ba nam sinh còn lại đồng loạt lấy tay lau mặt: Chắc chắn là xong đời rồi.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận