Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 817: Thực ra giáo sư cũng rất dịu dàng



Chương 817: Thực ra giáo sư cũng rất dịu dàng




Chương 817: Thực ra giáo sư cũng rất dịu dàng
“Bác sĩ Phó đến rồi.” Mọi người nhường chỗ cho Phó Hân Hằng đến xem thử tim của bệnh nhân có bị gì hay không.
“Bác sĩ Đào nghe chẩn đoán chưa?” Phó Hân Hằng thấy ống nghe trong tay Đào Trí Kiệt bèn hỏi.
Đào Trí Kiệt gật đầu: “Nhịp tim ở mức thấp.”
Tào Dũng cũng lấy ống nghe của mình để tự nghe.
Phó Hân Hằng thấy mình không cần nghe nữa.
Thực tế, sau khi cho thở oxy, sắc mặt của bệnh nhân vừa bắt đầu trắng nhợt đã dần dần hồi phục trở lại.
“Để cho em ấy ngủ một lát rồi hãy xem xét tình hình.” Đàm Khắc Lâm nhìn sắc mặt của học sinh có chiều hướng tốt, có hơi yên tâm nói.
“Bác sĩ Đàm, không phải anh lo lắng cho cô ấy mà quay trở lại thăm sao? Anh biết cô ấy sẽ ngất mà phải không?” Có người nhớ lại lời anh ta nói trước đây mà hỏi anh ta.
Dự đoán được loại tình huống này chắc chắn không chỉ có một mình anh ta. Đàm Khắc Lâm “ừm” một tiếng, ánh mắt hướng về phía Đào Trí Kiệt và Tào Dũng, thể hiện sự khó hiểu với hai người họ mà nói: “Tôi nghe nói cuộc phẫu thuật lần này của bạn em ấy là trường hợp khẩn cấp. Kết quả em ấy lại đích thân lên bàn phẫu thuật.”
“Cậu không biết, bác sĩ Đàm, bác sĩ n cũng là “không trâu bắt chó đi cày” mà.” Mấy người khác bổ sung thông tin cho Đàm Khắc Lâm.
“Bác sĩ n là bác sĩ tiết niệu, anh ấy không lên thì ai lên. Nhưng một thực tập sinh như em ấy sao phải lên bàn phẫu thuật chứ?” Đàm Khắc Lâm không lưu tâm, lần nữa trực tiếp chỉ ra vấn đề.
Tất cả mọi người đều nghe ra Đàm Khắc Lâm rất dịu dàng với sinh viên này.
Rõ ràng là đi ngược lại với dự đoán của đa số mọi người. Thường Gia Vĩ trêu chọc khuôn mặt của anh ta: “Không phải nói là anh không thích nhận học sinh sao?”
Anh ta không thích nhận sinh viên không có nghĩa là anh ta không tốt với học sinh. Sinh viên được nhận chắc chắn phải có trách nhiệm. Đặc biệt là, nếu như một sinh viên giỏi thì càng nâng niu, trân trọng. Đào tạo một bác sĩ tương đương với việc mỗi ngày cứu sống hơn mạng người, một năm cứu trên khoảng trên nghìn người. Anh ta là bác sĩ đồng thời là một giáo sư, hiểu rõ nguyên tắc sao có thể đối xử tệ với học sinh.
Nhưng nói Đào Trí Kiệt và Tào Dũng dịu dàng chăm sóc cô không bằng Đàm Khắc Lâm, thì không thể nào. Mọi người đều biết tính cách của hai người này tốt hơn Đàm Khắc Lâm nhiều. Chỉ có thể nói rằng: “Tôi đoán, Đào Trí Kiệt và Tào Dũng có thể nghĩ rằng em ấy đã thực hiện tốt cuộc phẫu thuật cho bạn em ấy vào lần trước, không hề có chút sai sót, cũng không hề có chút căng thẳng, có vẻ như là đã vượt qua. Mà quên rằng suy cho cùng thì em ấy chỉ là thực tập sinh mới vào khoa lâm sàng được mấy tháng. Em ấy có năng lực là điều không thể phủ nhận, nhưng làm thế nào mà phép màu có thể xuất hiện nếu không có một vài năm luyện tập. Đây không phải giống như luyện tập kỹ thuật, tranh thủ gia tăng số lần có thể luyện tập được.”
Đàm Khắc Lâm nói xong, Tào Dũng và Đào Trí Kiệt không lên tiếng, có lẽ đã tiếc đến đứt ruột lâu rồi.
“Hơn nữa, bác sĩ Đào cũng biết, lúc đầu em ấy quấn lấy cậu để hỏi về vấn đề đó, chứng tỏ rằng em ấy vô cùng quan tâm đến việc đích thân phẫu thuật cho bạn củng mình. Người bạn này của em ấy không giống với những người bạn đại học khác, mối quan hệ nhiều năm sâu đậm với em ấy có thể tương đương với người thân của em ấy.” Đàm Khắc Lâm nói với Đào Trí Kiệt về cuộc điện thoại.
Đào Trí Kiệt thở dài, anh ta vốn cho rằng cô đã bỏ cuộc lâu rồi. Hôm đó anh ta và Đàm Khắc Lâm đã nhiều lần nhấn mạnh với cô rằng điều đó là không thể.
“Không phải tất cả bác sĩ đều có thể giống như bác sĩ Tào, phẫu thuật cho ông nội, lúc ông nội phẫu thuật chảy máu một lượng lớn mà anh ấy vẫn không hề hoảng hốt.” Đàm Khắc Lâm nói: “Nếu là tôi thì tôi không thể nào làm được.”
Tạ Uyển Doanh giống như đang nằm mơ, dường như nghe thấy giọng nói của thầy Đàm bên tai: Đàn anh Tào lợi hại như vậy sao!
“Bản thân bác sĩ Tào là bác sĩ khoa ngoại thần kinh, rất biết cách điều chỉnh nhịp thần kinh của mình.”





Bạn cần đăng nhập để bình luận