Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 2890: [2890 ] hắn đau lòng (length: 3963)

Sư huynh có vẻ kỳ lạ, giống như có chuyện gì xảy ra. Tạ Uyển Oánh vì vậy mà không nhúc nhích.
Tào Dũng cúi đầu, đoạn đường này bị dọa sợ cũng là đã nghĩ thông suốt.
Hắn không phải loại người như Phó Hân Hằng, tuyệt đối không thể nào rắc muối lên ngực nàng. Cho dù chỉ một chút làm tổn thương nàng hắn cũng tuyệt đối không làm. Lúc trước là hắn cân nhắc chưa chu đáo. Chuyện giả dối hư ảo cho dù nàng không tin cũng khó tránh người xung quanh làm tổn thương nàng. Sau khi thương lượng với bệnh nhân, hắn sẽ chuyển bệnh nhân đến chỗ tiểu thúc của mình chữa trị.
"Không sao, không sao."
Nghe sư huynh nói như vậy, Tạ Uyển Oánh không biết có phải sư huynh phát hiện ra chuyện bạn thân của nàng, nói: "Ta cũng cảm thấy không có chuyện gì."
Tào Dũng ngẩng đầu lên, nheo mắt lại: Hình như có chuyện gì đó hắn không biết đã xảy ra.
Nói đến chuyện Phương Cần Tô hình như bị mất trí nhớ. Ngô Lệ Tuyền sau đó có ấp úng, sợ đối phương lúc đó đến quốc hiệp khám bệnh lại gây thêm phiền phức cho nàng. Tạ Uyển Oánh vừa an ủi bạn vừa kiên định lập trường của một bác sĩ: "Bác sĩ đối với bệnh nhân sẽ không quản chuyện đã xảy ra, sẽ không quản đối phương là người thế nào, chỉ đối xử bình đẳng, đúng không sư huynh? Chỉ có như vậy mới là bác sĩ tốt."
Vì sao nàng lại nói ra những lời đó? Tào Dũng sắc mặt ngẩn ra, hai tay vươn ra ôm lấy thân thể nàng.
Tạ Uyển Oánh chỉ kịp chớp mắt, trong nháy mắt chính mình bị sư huynh ôm vào trong ngực bị xoa đầu.
"Oánh Oánh."
Hắn không muốn nàng trở thành loại người như Phó Hân Hằng ép buộc chính mình. Phó Hân Hằng ép buộc bản thân ra sao hắn không quan tâm. Nhưng hắn không đành lòng nhìn nàng sống gian khổ như vậy.
Bác sĩ cũng là người bình thường, có thất tình lục dục rất bình thường, nàng hà cớ gì ép mình làm những chuyện không thích.
"Ta lại dạy em cách ấn con vịt vàng nhỏ."
Lời sư huynh khiến Tạ Uyển Oánh sững người, hình như vừa nãy cô đã nói sai điều gì.
Ba ngày sau, khách nhà chuẩn bị xong tiệc tối chiêu đãi các khách quý, địa điểm thiết kế ở một nhà hội sở cao cấp.
Buổi chiều hôm đó nàng vừa hay được nghỉ, nghe nói sư huynh Tào bị gọi đi họp phỏng đoán không kịp về đón nàng đi. Nàng dứt khoát bảo sư huynh đừng quay lại nói là bạn thân đã hẹn sẽ lái xe chở cô cùng đi.
Trên thực tế, nàng cũng bảo bạn thân đừng lái xe tới, rốt cuộc đi một vòng quá xa, chuẩn bị tự mình đón taxi đi cho tiện.
Thật may nàng đã làm như vậy, buổi chiều giờ này xe chạy rất kẹt, bảo người lái xe tới đón nàng thật không kịp.
Lúc xuất phát, nàng cẩn thận, xách một túi đồ bên trong để sẵn một đôi giày đế bằng.
Mặc váy chạy bộ cũng được, điều đáng ngại hơn là chân đang đi giày cao gót để phối với váy. Giày cao gót thật không chạy được. Bất quá chắc chắn đến đó nàng sẽ bị bạn thân cười, cười nàng đi ăn tiệc rượu của người ta mà cứ sợ có cấp cứu muốn chạy bộ.
Không phải, ít nhất là lúc cô đổi giày không phải vì có bệnh nhân, chỉ đơn thuần là xe kẹt cứng không nhúc nhích, nàng bảo tài xế tấp xe vào lề, mình chuẩn bị xuống xe đi bộ qua. Giày cao gót nàng rất ít đi, sợ là đi đường dài một chút là sẽ không chịu được.
Xuống xe thay giày đế bằng, may mà trời tối, không ai có thể thấy được bộ dạng trang điểm như vậy của nàng. Đi thêm hai bước, đột nhiên nghe thấy có người đang gọi:
"Bác sĩ, có bác sĩ không?"
"Gọi xe cứu thương đi."
Phản xạ nghề nghiệp có điều kiện, nàng xoay người vội vàng đi về phía nơi phát ra âm thanh.
Cách đó không xa, bảy tám người đang vây quanh một cột đèn.
"Nhường một chút." Tạ Uyển Oánh nói với đám người vây quanh.
Nghe nói bác sĩ đến, những người vây quanh liền nhường đường.
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận