Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 2917: [2817 ] trăm phương ngàn kế (length: 3904)

Nghĩ lại lúc đó, Đàm lão sư chỉ là cho nàng xem qua bản nhật ký của nàng để sửa mà thôi.
Nhật ký ghi chép học thuật y học riêng của thầy, sao có thể để người ngoài nhìn trộm.
Ngay cả người nhà của mình cũng không thể xem được. Vật này quá quý giá.
Chỉ có thể nói, thần tiên ca ca xem nàng chẳng khác gì người nhà mình.
Tào Chiêu thừa nhận, chính mình cảm thấy cô em gái này có tố chất để phát triển trên con đường học thuật. Đây chỉ là nhật ký khi còn là sinh viên của hắn, nhưng nàng nhất định có thể đọc ra được những điều từ trong đó.
Hắn đưa vật này cho nàng chắc chắn không phải cho không.
Tiếp nhận ánh mắt của thần tiên ca ca, Tạ Uyển Oánh lập tức hiểu, đáp lời: "Nếu như em đọc có chỗ nào không hiểu, em sẽ gọi điện thoại hỏi nhị ca."
"Nếu như em có hứng thú nghiên cứu về hệ tuần hoàn máu, động lực học, thì có thể quay lại tìm ta bất cứ lúc nào." Tào Chiêu nói.
Cô em gái vẫn chưa quyết định đề tài nghiên cứu cuối cùng, có nghĩa là hắn vẫn còn cơ hội, không cần vội.
Tạ Uyển Oánh biết, thần tiên ca ca muốn cô tự mình tham gia mấy ca phẫu thuật tim bẩm sinh đặc biệt sau đó, chính là muốn cô tiếp xúc và có được trải nghiệm về chức năng đặc thù của trái tim. Ví như phẫu thuật Norwood, mấu chốt là phải giải quyết vấn đề phân phối máu của trái tim.
"Đi thôi." Đưa đồ xong, Tào Chiêu nói với nàng, "Ta lái xe đưa em về."
Trên đường, thần tiên ca ca muốn bắt đầu nhắc nhở chuyện buổi sáng của nàng. Tạ Uyển Oánh có thể cảm nhận được điều đó.
Lúc dẫn cô em gái đi lên xe, Tào Chiêu vẫn suy nghĩ trong đầu xem phải nhắc nhở như thế nào. Nhắc nhở không thể vô ích. Hắn Tào Chiêu không thích làm chuyện vô bổ.
Thần tiên ca ca tính toán kỹ hơn sư huynh Đào nhiều. Nếu là sư huynh Đào, sẽ trực tiếp nhắc nhở cô.
Còn sư huynh Tào thì thích dùng ánh mắt yên lặng quan sát nàng hơn.
Lái xe được một đoạn, Tào Chiêu cuối cùng cũng tìm được điều muốn nói với nàng: "Oánh Oánh, nhị ca hỏi em, có phải lúc nhỏ em thường xuyên ở nhà một mình không, cảm thấy không an toàn?"
Vấn đề của cô em gái nói trắng ra là thiếu cảm giác an toàn. Bởi vì không có cảm giác an toàn, cô mới phải tự trang bị như một chiến sĩ khoác giáp, không tin ai cả, luôn phải tự mình làm mọi thứ, từ chối sự quan tâm quá mức của người khác, tự mình xây tường đồng vách sắt. Vấn đề tâm lý này căn bản bắt nguồn từ thời thơ ấu. Bác sĩ nhi khoa nghiên cứu tâm lý trẻ em tương đối rõ về điều này.
Thần tiên ca ca vừa hỏi vậy, Tạ Uyển Oánh dễ dàng hồi tưởng lại tuổi thơ của mình. Cô nhớ rõ, có một khoảng thời gian ba phải đi xe chở hàng xa nhà hơn nửa tháng, mẹ cô thì phải làm ca đêm. Lúc đó em trai cô chưa ra đời, ông ngoại sức khỏe không tốt, ông bà ngoại thì không thích cô cháu gái này. Cô đành ở nhà một mình chờ mẹ đi làm ca đêm về, một mình ngủ. Chuyện đáng sợ nhất là, năm đó có một đêm, gần nhà cô xảy ra vụ án giết người đột nhập vào nhà.
Có lẽ chính từ lúc đó, cô hoàn toàn mất đi cảm giác an toàn?
Không chỉ vậy, thần tiên ca ca lại hỏi cô: "Lúc nhỏ, có ai trước mặt nhiều người, thích săm soi, bình phẩm về em, nói những lời lớn tiếng không? Chê bai con gái con lứa như em thế này không được thế kia không tốt, có ai nói với ba mẹ em những lời này không?"
Có.
Có phải người nhà họ Tạ nói với cô như vậy không? Không phải. Ông bà nội không thích cô, khi còn nhỏ cô rất ít khi tiếp xúc với họ hàng bên nội, cô tiếp xúc với họ hàng bên ngoại nhiều hơn. Người từng nói cô như vậy chính là các dì, các cậu.
Cô em họ từng nói thẳng với mẹ cô rằng chắc chắn sau này cô lớn lên khó lấy chồng. Kết quả kiếp trước, cô đúng là không kết hôn.
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận