Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 800: Đường thần kinh mạch máu



Chương 800: Đường thần kinh mạch máu




Chương 800: Đường thần kinh mạch máu
Tạ Uyển Doanh lau sạch tay vội vàng vào phòng phẫu thuật, giống như trong tâm trí chỉ còn lại việc thực hiện phẫu thuật.
Tiểu học muội thẳng thắn lúc này là tuyệt nhất, sợ cũng không cần sợ, Hoàng Chí Lỗi vô cùng ngưỡng mộ.
Khóe miệng Tào Dũng cong lên, nhìn dáng vẻ này của cô lúm đồng tiền nhỏ gần như hiện ra muốn mỉm cười.
Sau khi lau tay xong, điềm tĩnh đi theo cô vào phòng phẫu thuật.
Đào Trí Kiệt cũng rửa tay xong, đi vào.
Một vài người mặc quần áo phẫu thuật, đứng bên cạnh bàn mổ.
Bộ quần áo dính máu của bệnh nhân được cắt cởi bỏ, để lộ ra vết thương. Xung quanh phủ tấm màn màu xanh sẫm, vết máu chảy quanh con dao dường như không nhiều như bọn họ nghĩ. Những bác sĩ giàu kinh nghiệm như Tào Dũng và Đào Trí Kiệt vừa nhìn đã biết có chỗ nào không ổn.
“Chuyện gì xảy ra vậy, Tiểu Tống?” Đào Trí Kiệt hỏi, bây giờ nhớ lại lúc Tống Học Lâm báo cáo tình hình người bị thương với anh ta có một số điều rất kỳ lạ.
Đối với kỳ tài Bắc Đô này mà nói, tự cho mình siêu phàm là điều tuyệt đối. Nhưng lần này giọng điệu Tống Học Lâm trong điện thoại vô cùng mất tự tin.
Hai tay cầm cán dao của Tổng Học Lâm bất động, giọng nói sau lớp khẩu trang hơi khàn khàn, giống như mang sự gian nan kể lại tình cảnh sơ cứu cấp cứu: “Khi tôi đến khám, nhận thấy rằng cô ấy chảy rất nhiều máu.”
Chảy máu rất nhiều?
Lưỡi dao trước mắt rõ ràng không có quá nhiều máu mà?
“Cậu, nói rõ xem nào.” Giọng Đào Trí thay đổi, phát ra lạnh lùng, là nghiêm túc đến lạnh lùng, sự ôn hòa một giây trước đó hoàn toàn biến mất.
“Tôi dự đoán cô ấy là bị đâm đến động mạch chủ. Nếu không sẽ không vừa bị đâm, đột nhiên máu chảy khắp quần áo, lúc tôi chạy đến đoán chừng cô ấy bị thương không quá hai ba phút, nhưng lượng máu mất có thể lên đến hơn hai ba trăm mililit. Vị trí này là thận phải, rất có thể dao đã đâm đến cuống thận.” Lúc Tống Học Lâm nói trên trán đã đổ mồ hôi, có thể nghe thấy giọng nói của mình càng ngày càng yếu. Chủ yếu là do cậu ta không rõ tình hình này của bệnh nhân có thể kiên trì đến bao lâu. Cho dù cậu ta tính toán lợi hại đến đâu, cũng là vẫn sợ hãi.
“Đâm vào cuống thận mà không chết sao?” Tiểu Lý đứng ở bên ngoài nghe thấy lời cậu ta nói thì lắc đầu, cảm thấy không khả năng.
Cuống thận, là một phức hợp cấu trúc đi vào và ra khỏi thận, và được bao quanh bởi các lớp mô liên kết, bao gồm động mạch thận, tĩnh mạch thận, bể thận, mạch bạch huyết và dây thần kinh. Tất cả những thứ này đều là huyết mạch giao thông quan vô cùng quan trọng của cơ thể, một khi bị cắt đứt thì hậu quả như thế nào có thể tưởng tượng được. Trong đó động mạch thận được phân nhánh từ động mạch chủ bụng, nếu bị cắt đứt thì lượng máu chảy ra kinh hoàng bất thường.
Cuống thận bị đứt, là cận kề với cái chết, sao mà có thể sống được đến bây giờ.
Ân Phụng Xuân nhớ lại lúc mình chạm vào da cô ấy vừa lạnh vừa cứng, cảm thấy cô ấy dường như là sắp bị tử thần dẫn đi, vì vậy, thực sự có thể là do có thể động mạch chủ ở thận đang chảy máu, khiến anh bị ngạt thở.
Tất nhiên, chất vấn của Tiểu Lý là có lý.
“Có phải cậu đã thử xoay nhẹ lưỡi dao không?” Tào Dũng quan sát tay Tống Học Lâm và lười dao gọt trái cây hỏi.
“Đúng vậy.” Tống Học Lâm nhìn anh, nghĩ anh giống như trong truyền thuyết là lão đại ánh mắt sắc bén, không phủ nhận lúc mình cấp cứu còn nước còn tát mà liều mạng, nói: “Hơi xoay nhẹ một góc, xem con dao liệu có thể ở trong đó giúp chúng ta chặn vết đứt mạch máu trước hay không.”
Như vậy mà cũng có thể làm được sao? Các bác sĩ khác kinh ngạc nhìn cậu ta.
Bác sĩ bình thương nào mà dám xoay nó, cho dù sự thực có dũng cảm xoay, ước chừng vừa xoay thì sự tử vong của bệnh nhanh càng đến nhanh hơn. Tống Học Lâm hoàn toàn không phải xoay con dao theo vận may, mà là thông qua tính toán. Đây là phát huy của kỳ tài.





Bạn cần đăng nhập để bình luận