Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 816: Hoá ra người lo lắng là cô



Chương 816: Hoá ra người lo lắng là cô




Chương 816: Hoá ra người lo lắng là cô
Đào Trí Kiệt lắng nghe rất cẩn thận, nghe một lượt cả một vùng tim.
Các bác sĩ khác thấy anh ta nghe cẩn thận quá mức thì loại bỏ khả năng con người anh ta từ trước tới nay luôn thận trọng quá mức, thực ra họ cũng biết anh ta thực sự không phải là một người thận trọng quá mức, mà điều đó đủ để nói rõ nhịp tim có thể đã xảy ra vấn đề.
“Nhịp tim rất thấp phải không?” Đàm Khắc Lâm quay đầu lại hỏi.
“Khoảng 60 lần(/p).” Đào Trí Kiệt cuối cùng cũng trả lời, có chút vấn đề, thế nên mới trực tiếp nghe xem là gì.
Nhịp tim thường nhanh hơn khi hạ đường huyết. Hoàng Chí Lỗi cho là đàn em có thể không ăn tối mà ngất xỉu, đang định chạy để lấy máy đo đường huyết thì dừng lại.
Các bác sĩ khác thấy tình hình này thì vội vàng vây quanh, có người nghe được lời này, bèn chạy trở về văn phòng khoa gây mê gọi người.
“Bác sĩ Phó của khoa ngoại tim mạch có phải đang ở đây không?”
“Sao thế?” Thường Gia Vĩ nghe thấy có người hỏi, quay đầu lại trả lời. Trong lòng nghĩ chẳng lẽ giống như dự đoán của bạn học cũ, cô gái bán trà vừa mới làm phẫu thuật xong bị nhồi máu cơ tim. May mà hai người bọn họ đều không rời đi, lãnh đạo nói cần phải họp thế nên bác sĩ ở lại bệnh viện không dám về, để đỡ phải bị gọi trở lại bệnh viện đột ngột.
“Có người ngất xỉu rồi, không biết có phải là bệnh tim tái phát không.”
“Ai?”
“Một sinh viên y. Họ Tạ.”
“Tạ Uyển Doanh?” Thường Gia Vĩ lập tức nghĩ đến cô, trong số những sinh viên y họ Tạ chỉ có cô làm cho anh ta có ấn tượng.
“Hình như là vậy.” Cùng lúc đó, Phó Hân Hằng nhận được tin nói.
Quay đầu nhìn bạn học cũ, Thường Gia Vĩ tỏ vẻ nghi ngờ: “Cậu biết em ấy ngất sao?”
Tạ Uyển Doanh chưa bị thương cũng chưa xảy ra bất cứ chuyện gì, sao lại nói ngất xỉu là ngất xỉu chứ.
Phó Hân Hằng đứng dậy, nhìn anh ta một cái: Cậu nên biết chứ.
Thông qua ánh mắt của Phó Hân Hằng, Thường Gia Vĩ nhớ lại lần cấp cứu đó, vỗ tay nói: “Thật là, cậu không nói thì suýt chút nữa tôi không nhớ ra. Bác sĩ Tào là người lo cho em ấy nhất. Lần cấp cứu trước tôi thấy Tào Dũng đặt tay vào lưng em ấy mãi, có vẻ như là sợ em ấy ngất đi.”
Nói ra, Thường Gia Vĩ đi theo anh ta thăm bệnh nhân, phân tích tình trạng của Tạ Uyển Doanh lúc đó: “Khả năng tập trung cao hơn người thường, tinh thần căng thẳng quá mức, vừa thả lỏng thì chưa thể thích nghi được. Là ngất do thần kinh mạch máu sao? Ngất bắt nguồn từ thần kinh tim? Người bình thường thỉnh thoảng cũng như vậy, sau khi nghỉ ngơi thì tự tỉnh lại, sẽ không có vấn đề gì.”
Câu nói sau cùng chẳng khác nào nói Thường Gia Vĩ xem nhẹ chuyện này.
Khách quan mà nói, sinh viên y cũng có hiện tượng như vậy. Chủ yếu là bởi vì sinh viên y vẫn còn là sinh viên, khi gặp phải bệnh nhân cần cấp cứu sẽ dễ căng thẳng. Thế nên nói bác sĩ làm việc lâu năm coi như là “mất cảm giác” để bảo vệ bản thân và bệnh nhân. Cố gắng quá sức không tốt, trước khi chưa cứu được bệnh nhân thì bản thân đã gục ngã trước rồi.
Hiện giờ điều các bác sĩ lo lắng là Tạ Uyển Doanh có phải ngất xỉu do dây thần kinh mê tẩu hay không.
Thường Gia Vĩ dừng bước, quay lại hỏi bạn học cũ: “Cậu ở lại không phải là sợ cô gái bán trà đó nhồi máu cơ tim, mà là sợ Tạ Uyển Doanh ngất xỉu có phải không?”
Sau phẫu thuật thì lấy đâu ra việc sợ nhồi máu cơ tim trong một thời gian chứ. Kỹ thuật gây mê bây giờ rất hoàn thiện, kiểm tra tại chỗ đối với bệnh nhân phẫu thuật và trong giai đoạn hồi phục, sử dụng các loại thuốc cấp cứu khác nhau. Chỉ cần phẫu thuật thuận lợi, trừ khi bệnh tim của bệnh nhân không ổn, sau phẫu thuật lập tức nhồi máu cơ tim. Hơn nữa, tỷ lệ nhồi máu cơ tim sau phẫu thuật vẫn luôn rất thấp. Ngược lại là khả năng đột tử của bệnh nhân bình thường khá cao.
Phó Hân Hằng lại cho anh ta một ánh nhìn: Đây không phải là cậu đang hỏi vô ích sao?
Phía trước có thể thấy bệnh nhân rồi.
Tạ Uyển Doanh tạm thời được khiêng lên nằm trên một cái giường đẩy, trên mặt được chụp một cái mặt nạ oxy, chưa có dấu hiệu tỉnh lại.





Bạn cần đăng nhập để bình luận