Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 1808 - Tính nghiêm trọng



Chương 1808 - Tính nghiêm trọng




Bạn học Tạ là người rất bận rộn. Tất cả mọi người ở đây đều nhận ra được.
“Doanh Doanh, em nhiều người tìm như vậy. Anh muốn mời em ăn bữa cơm cùng khó thật.” Thường Gia Vĩ dựa vào ghế, bùi ngùi nói.
Tạ Uyển Doanh mỉm cười: “Giáo sư Thường anh thật thích nói đùa.”
Thử nghĩ giáo sư Thường anh là người nào, muốn mời một sinh viên ăn cơm ai mà dám từ chối.
Thường Gia Vĩ thẳng lưng, nắm lấy lời của cô: “Nói hay lắm, lần anh hẹn em, em phải đi để chừa mặt mũi cho anh đây.”
Cảnh Vĩnh Triết liếc mắt nhìn tình hình trước mặt này, nhớ lại lời các nam sinh trong lớp dặn dò, cần phải đề phòng đám trứng thối muốn theo đuổi nữ học bá của lớp bọn họ.
Tạ Uyển Doanh nhớ đến việc học Cảnh đang lo lắng cho bệnh tình của em trai mình, lập tức bắt lấy cơ hội này nói với Thường Gia Vĩ: “Giáo sư Thường, không phải là anh mời em ăn cơm, là em mời anh ăn cơm, hy vọng anh có thể giúp em xem hồ sơ bệnh án này.”
Chuyện này có khó gì. Khó là ở chỗ. Điều hiếm lạ là, bạn học Tạ nhờ anh xem giúp hồ sơ bệnh án. Thường Gia Vĩ nhe răng cười, đưa tay ra: “Lấy ra. Là bệnh gì? Thoát vị đĩa đệm cột sống thắt lưng sao?”
“Sợ rằng có chút nghiêm trọng.”
Thường Gia Vĩ liếc nhìn cô nghi hoặc.
“Dần dần chuyển biến xấu đến mức sắp bại liệt.” Nói xong, với sự đồng ý của bạn học Cảnh, Tạ Uyển Doanh đưa hồ sơ bệnh án cho đối phương.
So với việc xem hồ sơ bệnh án, Thường Gia Vĩ dường như càng chú ý câu nói mà cô vừa nói xong.
Bác sĩ Quan cũng giống như vậy, lặp lại hai chữ mà cô vừa nói: “Bại liệt à, vậy quả thật là nghiêm trọng rồi.”
Vẻ mặt Thường Gia Vĩ vừa xanh vừa trắng, đột nhiên nhận thức được sự nghi ngờ của bạn học Tạ có khả năng trở thành sự thật.
Lời Tạ Uyển Doanh vừa nói trước đó còn có một số điều dè dặt, chủ yếu là do suy nghĩ đến bạn học Cảnh là người nhà của bệnh nhân, sợ rằng trước khi không có sự xác định của giáo sư mà cô nói ra, không dám đảm bảo rằng đó chắc chắn là chẩn đoán chính xác, sẽ gây nên đả kích nặng nề đối với bạn học Cảnh.
Sắc mặt của Cảnh Vĩnh Triết càng lúc càng khó nhìn, trán căng thẳng đến mức như sắp đổ mồ hôi trong thời tiết lạnh buốt. Chỉ nhìn hai vị tiền bối ban đầu cười cười nói nói trước mặt, nụ cười biến mất khi xem hồ sơ bệnh án của em trai cậu ấy.
Cậu ấy hoàn toàn không nghĩ tới, công tử đào hoa trong truyền thuyết khi xem hồ sơ bệnh án của em trai cậu ấy lại có vẻ mặt nghiêm nghị như vậy.
Thường Gia Vĩ nheo mắt, môi mím chặt rất lạnh lùng rất cứng rắn. Biểu cảm này, những người khác gần như hình dung anh giống như gương mặt người máy Phó Hân Hằng.
Giống như những gì bạn học Tạ đã suy đoán, một người làm việc nghiêm túc không thể làm bạn với với một tên bại hoại.
Bác sĩ Quan dường như muốn an ủi người nhà bệnh nhân trước, nên chuyển chủ đề hỏi Thường Gia Vĩ: “Khi nào cậu thăng chức lên cao phó, nếu Phó Hân Hằng đã thăng chức rồi chắc là cậu cũng sắp rồi.”
“Đầu xuân năm sau.” Lúc này giọng Thường Gia Vĩ hững hờ. Vì vậy anh chúc mừng Phó Hân Hằng thăng chức cao phó thực sự là đang chúc mừng trước mình.
Công tử đào hoa sắp thăng chức lên cao phó. Trong lòng Cảnh Vĩnh Triết lại chịu thêm một chấn động lớn. Điều này có thể có nghĩa là, mặc kệ Thường Gia Vĩ bị người khác nói đào hoa như thế nào, thì kỹ thuật và năng lực được lãnh đạo bệnh viện công nhận. Vì vậy, người này xem hồ sơ bệnh án của em trai cậu có lẽ là chuẩn xác.
“Em trai cậu sao?” Thường Gia Vĩ sớm đã nhìn vào mặt cậu ấy, tất cả những biến hóa trên gương mặt cậu ấy đều thu hết vào tầm mắt.
Bạn học Tạ không nói, anh không nói, nhưng làm sao có thể giấu được tiền bối có kinh nghiệm.
Bệnh nhân trên hồ sơ bệnh án ghi là họ Cảnh.
“Trước đó có từng tìm người khác ở bệnh viện chúng ta khám chưa?” Thường Gia Vĩ hỏi.
“Tìm rồi, là bốn năm trước.”
“Vẫn không khỏi, không tìm thêm người nào hỏi sao?”
Cảnh Vĩnh Triết cúi đầu, đã cảm nhận được vấn đề của em trai mình nằm ở đâu, khả năng đầu tiên là nằm ở anh trai học y như cậu đây không cảnh giác được.



Bạn cần đăng nhập để bình luận