Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 1733: Chỉ có kiên trì



Chương 1733: Chỉ có kiên trì




Chương 1733: Chỉ có kiên trì
Trong tình huống này, người nào cũng đều rất bận rộn, ai cũng không thể quan tâm đến ai. Chỉ có thể tự mình làm tốt việc của mình.
Tim thắt lại, Tạ Uyển Doanh coi chất lỏng bù đã được buộc chặt lại như túi cát đè nó lên phần bụng dưới của bệnh nhân.
Bề mặt túi dịch bù nước nhẵn, chất lỏng bên trong di chuyển xung quanh, hoàn toàn không dễ cố định giống như túi cát. Tạ Uyển Doanh chỉ có thể dùng tay ấn vào túi để thêm lực ổn định lực đè xuống.
Bất đắc dĩ huyết áp bệnh nhân giảm xuống hơi có chút phiền não, vết thương ở bụng và tử cung khi bị đè lên có thể cảm nhận được đau đớn khi cơ thể động đậy. Cơ thể bệnh nhân vừa di chuyển, áp lực này sẽ lại bị phân tán và mất tác dụng.
“Đừng động!”
Bệnh nhân không thể nghe thấy lời bác sĩ nói.
Tự mình dùng hai tay ấn lên túi bù nước vì không có thêm tay thứ ba, khiến cho cô có chút nóng nảy.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, có hai tay khác đưa ra cố định hai bên trái phải của bệnh nhân không cho phép động đậy.
Tạ Uyển Doanh ngẩng đầu lên, nhìn thấy bạn học nhíu mày giống như là toát mồ hôi.
Cố định như vậy rất khó, bạn học Cảnh còn vất vả hơn cô rất nhiều. Bởi vì bạn học Cảnh cao hơn cô, ở trong xe cấp cứu phải khom lưng làm những việc này.
“Nếu không chúng ta xem thử có thể điều chỉnh vị trí hay không.” Tạ Uyển Doanh suy nghĩ đến một giải pháp lợi thế hơn.
“Không sao, cầm máu trước đi rồi nói.” Giọng Cảnh Vĩnh Triết có chút gượng gạo, nhưng hoàn toàn không động đậy tay.
Nghị lực rõ ràng thể hiện rõ trên khuôn mặt cậu ấy ít nói chuyện và cứng rắn,
Nam sinh trong lớp đều là người rất ấm áp. Tạ Uyển Doanh nhớ đến các bạn học khác như Lý Khải An bạn học Phan, đều giống như vậy.
Y tá và tài xế ngồi ở ghế lái phía trước quay đầu nhìn tình hình, trong lòng cảm thấy thật khủng khiếp.
Y tá biết rằng đè một túi cát mà thôi có thể không có ảnh hưởng gì đến việc xuất huyết tiếp đó, huyết áp bệnh nhân có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Nếu đang ở trong bệnh viện, ngay lúc này có lẽ có rất nhiều phương pháp cấp cứu đều đã chuẩn bị sẵn sàng. Tiêm thuốc, truyền máu, làm các loại kiểm tra tìm ra nguyên nhân xuất huyết mà không phải mù mịt ở đây, nếu cần thiết thì đẩy vào phòng phẫu thuật để cầm máu.
Trên xe cấp cứu việc bọn họ có thể làm được rất hạn chế. Ngoại từ đè túi cát như vậy, chỉ có thể tăng thêm lượng oxy cho bệnh nhân.
Chỉ có thể gọi điện thoại về bệnh viện hỏi thăm bác sĩ ở bệnh viện mình cầu cứu cho chỉ thị.
“Tiêm một mũi oxytocin đi.” Bác sĩ Trịnh ở đối diện nghe xong báo cáo, liền nói.
“Đừng vội tiêm, trước tiên tìm hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra đã.” Bác sĩ Bành hiện tại đã học được bài học, nên càng thận trọng hơn so với bác sĩ Trịnh, sợ nhất là thuyên tắc nước ối, hỏi: “Lượng máu chảy ra có nhiều không?”
“Hai người họ đang dùng túi dịch bù nước ép tư cung.” Y tá giải thích cho bác sĩ Bành nghe biện pháp thô sơ mà hai tân binh đã làm.
“Cần phải đè nhiều túi.” Bác sĩ Bành biết phương pháp này, hỏi: “Bọn họ đè bao nhiêu?”
Nói chung phải đè túi cát 1,5kg trở lên, thời gian duy trì không được ít hơn bốn giờ, đè túi cát là một biện pháp vật lý, hiệu quả có thể chậm hơn so với tiêm thuốc.
“Bọn họ lấy vìa túi đè lại lại nhau, tôi nhìn không rõ họ đã đè bao nhiêu túi.” Y tá vừa quay đầu nhìn vừa nói, buổi tối thị lực cũng không tốt lắm.
Chủ yếu là do quá vội nên đã quên mang túi cát lên xe. Trên xe chỉ có một hộp cấp cứu mà thôi, nào có thể nhét được một đống dịch bù nước vào xe.
Y tá thành thật nói: “Tôi cảm thấy đè như vậy không có hiệu quả lắm. Bác sĩ Bành, tiêm một ít oxytocin đi.”
Bác sĩ Bành vẫn không bỏ cuộc, dặn dò y tá: “Cô bảo Tạ Uyển Doanh nghe điện thoại đi.”
Bác sĩ Trịnh ở bên cạnh phàn nàn, chất vấn bọn họ: “Đã hơn nửa tiếng đồng hồ rồi phải không? Tại sao các người còn chưa đến Phương Trạch?”





Bạn cần đăng nhập để bình luận