Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 2270: [2270 ] lãnh đạo (length: 3767)

Là đến nhà không đúng lúc rồi. Em trai phê bình có chút đúng. Tào Chiêu thoải mái mà gọi thông số điện thoại di động của bạn học Tạ mà hắn đã hỏi thăm được từ người khác.
Khi điện thoại lại vang lên, cúi đầu phát hiện là số lạ, Tạ Uyển Oánh nghĩ chẳng lẽ là sư huynh Tào nói muốn gọi điện thoại cho nàng. Đúng là lãnh đạo rồi, nàng trong lòng lập tức rối bời, một mực cung kính nghe: "Dạ chào thầy ạ."
Cô bạn Tạ này biết hắn là thầy? Tào Chiêu chớp mắt: "Tạ Uyển Oánh."
Là giọng của anh hai Tào. Giọng anh tiên rất êm tai, ngọt ngào, khiến người khác ấn tượng sâu sắc, giống như viên kẹo sô cô la vàng óng vậy. Hóa ra sư huynh Tào là giúp nàng đi tìm anh tiên. Tạ Uyển Oánh nói liền: "Cám ơn anh, thầy Tào."
"Cảm ơn ta?"
"Dạ. Vừa rồi sư huynh Tào nhờ thầy gọi điện thoại để nói với thầy, chúng ta có một bệnh nhân cần giường bệnh, muốn làm phiền thầy giúp liên hệ với lãnh đạo khoa. Nghe nói chỉ có lãnh đạo gật đầu đồng ý mới có thể nhanh chóng sắp xếp được một giường bệnh."
Tào Chiêu: … Muốn hắn đi liên hệ với lãnh đạo khoa sao?
Cuối cùng đã hiểu thế nào là một cây gân. Cuối cùng cũng hiểu vì sao em trai lại ném cục khoai nóng bỏng tay trực tiếp về phía hắn, để tự hắn đi nói rõ. Người ta đúng là một cây gân, hắn không nói cũng sẽ không ý thức được những chuyện khác.
"Bây giờ em đang ở khoa cấp cứu nhi đúng không?"
"Dạ đúng ạ."
"Ta ra ngoài đây —— "
Cái gì?
Áp điện thoại sát tai, Tạ Uyển Oánh nghe vậy, xoay người, nơi xa nghe được tiếng cửa phòng làm việc khép mở.
Cùng với tiếng "phanh" nhỏ vang lên, có một người từ trong phòng làm việc đi ra, bước chân nhẹ nhàng, mặc chiếc áo blu trắng như áo tiên bay bổng. Ở trong phòng cấp cứu nhi khoa một mảnh hỗn loạn như chiến trường, người này xuất hiện giống như cây kim định hải, nơi người ấy đi qua tựa như đóa hoa đang nở rộ. Có đứa trẻ nhìn thấy người này trong nháy mắt, không khóc nữa, nước mắt rơi xuống rồi nuốt vào miệng nhỏ, đôi mắt tèm lem còn đọng nước mắt nhìn người như ngây dại: Đây là đang nhìn hoa đến ngẩn người.
Theo đứa bé quay đầu tìm nhìn người nhà, khẽ hô: Người này từ đâu tới vậy? Là minh tinh sao?
Tạ Uyển Oánh nghĩ đến cô em họ nhỏ hoa si Tiêu Đóa Đóa, thật không trách Tiêu Đóa Đóa lại đa tâm như vậy. Chỉ là vị anh tiên này có tiên pháp, lắc mình một cái đã biến thành hoàng tử điện hạ đẹp trai ngời ngời, khiến các bạn nhỏ và các bậc phụ huynh không tự chủ được mà lặng lẽ ngước nhìn lên.
Trước đây, nàng từng nghĩ bác sĩ khoa nhi sẽ là người như thế nào, người như thế nào mới thích hợp làm bác sĩ khoa nhi. Anh hai Tào từng nói với nàng, là người có tinh thần thích đương đầu với thử thách. Thầy Niếp nhấn mạnh rằng làm việc phải cẩn trọng.
Lời đại lão nói, toàn là đạo lý lớn. Đại lão cứ ung dung, đã làm được từ lâu rồi, sinh viên y cùng các bác sĩ trẻ chỉ có thể đi theo bệnh nhân, nhìn đại lão với vẻ kinh ngạc.
Nói thì dễ mà làm mới khó a.
Biến tiên pháp, làm sao mà biến được?
Tiên pháp của anh tiên là do bản thân có tố chất tiên nhân, người khác không học được.
Nói như vậy, học thầy Niếp chậm một nhịp cũng còn dễ hơn là học anh tiên biến tiên pháp nhiều.
Tạ Uyển Oánh thấy tim đập nhanh hơn, có cảm giác như một điềm báo chẳng lành.
Anh tiên dường như đang che giấu chuyện gì đó với nàng.
Chỉ nghe, khi mọi người còn đang ngẩn người nhìn Tào Chiêu, chưa kịp phản ứng thì bác sĩ Điền lên tiếng: "Trưởng khoa Tào."
Trưởng, khoa!
Cô bạn Tạ kinh ngạc đến đơ người.
La Cảnh Minh nhanh chóng quay đầu hỏi bác sĩ Điền: "Cô nói hắn là trưởng khoa nào?"
Người này nhìn còn rất trẻ đã là trưởng khoa của bệnh viện nhi?
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận