Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 3113: [3113 ] rò rỉ thành cái rổ lớn (length: 3894)

Chuyện này đâu có giống giúp đỡ, mà là đang cảnh cáo bọn họ sau này muốn nói dối thì tốt nhất nên kiềm chế một chút, vì có một người hàng xóm tốt lúc nào cũng để ý tới họ. Mặc dù trong lòng Ngô Lệ Tuyền chắc chắn không hề nghĩ như vậy. Người ta thật lòng chỉ muốn giúp một chút, đằng nào thì trước khi nói dối các ngươi cũng nên báo cho tiểu Ngô tỷ tỷ ta một tiếng để còn giúp các ngươi che đậy mà ứng phó.
Hai người kia đã nhận được một bài học xương m.á.u lần này.
"Không nói nữa, ta cúp máy đây."
Điện thoại cuối cùng cũng tắt.
Trong xe, gần như tất cả mọi người giống như vừa mới được sống lại, thở phào một hơi.
Tạ Uyển Oánh đột nhiên phát hiện, Phan Thế Hoa đồng học bên cạnh cũng đang thở dốc một cách khó hiểu.
Thấy nàng nhìn sang, Phan đồng học ngay lập tức thay đổi thái độ không còn ôn hòa nữa, vội vàng xua tay ra hiệu bảo nàng đừng nhìn. Khó khăn trước mắt rõ ràng là các sư huynh cố ý muốn l.ừ.a mỗi mình Tạ đồng học mà thôi, hắn phải cẩn t.h.ậ.n một chút không thể chọc vào ổ kiến lửa của các sư huynh được, nếu không sẽ bị các sư huynh "h.ậ.n" c.h.ế.t mất.
Còn Tống bác sĩ đâu?
Tống bác sĩ thâm sâu như mèo thần, quay mặt ra ngoài cửa sổ xe, đeo tai nghe lên, thể hiện đầy đủ tinh thần mèo thần không nghe chuyện trong xe, đã sớm lường trước được tình huống và không muốn tham gia vào cuộc hỗn loạn này.
Thở dốc, lại thở dốc, khi mọi người đang chuẩn bị cách hóa giải cục diện trong xe thì chuông điện thoại lại reo lên inh ỏi, giống như tiếng chuông báo động vậy.
Tào Dũng như bị điện giật, vội vàng đưa tay ra, không suy nghĩ nhiều nhấn nút trả lời điện thoại. Có lẽ trong tiềm thức, hắn chỉ đơn giản muốn tắt báo động, vì vậy không thể phản ứng kịp, thật ra đáng lẽ hắn không nên nhận cuộc gọi này.
Bởi vì đang lái xe, loa ngoài được mở lên.
"Tào Dũng." Giọng Chu Hội Thương như đổ thêm dầu vào lửa vang lên từ đầu dây bên kia, "Chuyện gì xảy ra? Bọn họ nói ngươi cùng cái tượng phật kia sáng sớm hôm nay chạy đi đâu rồi?"
Tào Dũng và Đào Trí Kiệt: Thôi xong đời rồi.
Cuối cùng thì cái lỗ hổng nhỏ này sắp biến thành cái rổ lớn, làm sao mà hai người bọn họ có thể lấp cho tròn được nữa, chỉ muốn tìm cách thoát thân mà thôi.
"Vì sao ngươi không nói gì, Tào Dũng?" Chu Hội Thương thấy hắn không trả lời thì cuống lên nói, "Các ngươi đi đâu mau nói. Ta cảnh cáo các ngươi, các ngươi đừng có nói dối. Các ngươi biết đấy, nếu có chuyện gì, bọn ta cùng Phó Hân Hằng nhất định phải biết."
"Ngươi —— đợi lát nữa rồi nói." Tào Dũng chợt bừng tỉnh, nên đưa tay lên tắt điện thoại trước.
"Sao giọng ngươi nghe có vẻ mệt mỏi thế, là chưa ăn sáng với trưa sao? Có cần ta mời ngươi ăn tối không?" Chu Hội Thương lại gào lên.
Bảo sao mà bọn họ không mệt mỏi cho được, tim sắp bị dọa cho ngừng đập rồi đây. Tào Dũng cùng Đào Trí Kiệt cùng nghĩ.
Nghe đến đây thì coi như là sắp phá tan lớp giấy mỏng rồi.
Nhìn hai vị sư huynh im lặng ở phía trước, Tạ Uyển Oánh bất giác nhớ lại cảnh tượng khi mình đưa đại biểu ca tới cầu y, lúc đó cảnh tượng cũng xấp xỉ như thế này, chỉ có điều là thay đổi vị trí mà thôi.
Có thể đoán được rằng, các sư huynh chắc chắn không hề có ác ý mà nói dối, mà là một sự quan tâm đầy t.h.i.ệ.n ý.
Nghĩ đến khi đó, các sư huynh Tào biết rõ tình huống của cô, không nói gì mà vẫn giúp cô che đậy, chỉ chờ chính cô cảm thấy khi nào t.h.í.c.h hợp để nói ra. Đó là một sự quan tâm âm thầm, không thể nói là cách ứng phó tốt nhất. Không thể phủ n.h.ậ.n là, khi ấy nội tâm của cô đã bị các sư huynh và tiền bối làm cho cảm động đến rơi nước mắt.
Bây giờ đến lượt cô.
"Chu sư huynh."
Nghe thấy nàng đột nhiên lên tiếng, Chu Hội Thương dỏng tai lên, kinh ngạc hỏi: "Ngươi ở cùng với bọn họ sao?"
"Đúng, ta cùng Tào sư huynh đang ở cùng nhau. Chu sư huynh, để ta nói cho ngươi nghe tình hình."
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận