Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 957: Chuyển đến khoa cấp cứu



Chương 957: Chuyển đến khoa cấp cứu




Chương 957: Chuyển đến khoa cấp cứu
Ánh mắt của giáo sư Phó như là muốn nhìn thấu suy nghĩ trong đầu cô. Chu Tuấn Bằng đứng bên cạnh quan sát không thể không nghĩ như vậy. Chủ yếu là không rõ rốt cuộc là sơ cứu dựa trên nhận định đúng đắn của khoa học, hay là kết quả của sự may mắn.
Một lúc sau, nghe thấy động tĩnh, Phó Hân Hằng mới quay đầu lại.
Một nhóm người đẩy xe lăn đi đến, hỏi anh ấy: “Bác sĩ Phó, giờ có thể chuyển bệnh nhân chưa?”
“Chuyển đi.” Phó Hân Hằng vẫy tay, bệnh nhân sắp đột ngột qua đời, tạm thời chưa rõ sao cô ấy lại có thể cấp cứu chính xác.
Tất cả mọi người nhanh chóng khiêng bệnh nhân lên xe lăn, theo chân bác sĩ khoa ngoại trực ban đến khoa cấp cứu, chỉ thấy bác sĩ Chung của khoa ngoại tổng quát 2.
Tạ Uyển Doanh vừa thấy đã biết gọi điện thoại cho giáo sư của khoa tổng quát 2. Có điều là, cô không biết số điện thoại của giáo sư Chung.
“Tình trạng của người này là gì, bác sĩ Phó?” Bác sĩ Chung hỏi bệnh nhân đang ngồi trên xe lăn trước.
Phó Hân Hằng và Chu Tuấn Bằng sững sờ, lập tức nhớ ra rằng Tạ Uyển Doanh đã đề cập qua điện thoại: “Bị say nắng.”
Say nắng nặng không phải là chuyện đùa, nhanh đẩy bệnh nhân vào phòng cấp cứu để cấp cứu.
Xe lăn lăn bánh đưa bệnh nhân vào phòng cấp cứu. Bác sĩ Chung xoay người lại, nhìn thấy còn có hai người khác đang ngồi trên đất giống như bệnh nhân, đến khi thấy rõ là người ở bệnh viện họ, mới kinh ngạc nói: “Bác sĩ Lý, giáo sư Lỗ?”
Lúc Lý Hiểu Băng nhìn thấy Phó Hân Hằng xuất hiện, cô không nói được lời gì, cảm thấy hơi mất mặt.
Giáo sư Lỗ lấy tay lau mồ hôi trên trán. định đứng dậy: “Tôi không sao.”
“Giáo sư Lỗ, bà cứ ngồi đi.” Bác sĩ Chung bước về trước, hai tay đỡ lấy bà ấy, sau đó nhờ người đẩy xe lăn đến cho giáo sư Lỗ ngồi lên đấy, tuy rằng đến giờ vẫn chưa nhìn ra được giáo sư Lỗ bị gì.
Đổ mồ hôi nhiều giống như là bị say nắng?
“Mọi người nên chăm sóc cô ấy trước, cô ấy đang mang thai.” Giáo sư Lỗ bói với bọn họ.
Một người phụ nữ mang thai mang trong mình hai cuộc sống.
Biết mà biết mà. Chu Tuấn Bằng đích thân đến đỡ Lý Hiểu Băng. Vợ của giáo sư Chu trong khoa của mình, nói gì cũng phải cẩn thận từng li từng tí.
Một nhóm người đẩy hai chiếc xe lăn đến phòng cấp cứu, Tạ Uyển Doanh đi theo phía sau các giáo sư.
Các bác sĩ khoa nội trong phòng cấp cứu đã chờ lệnh từ lâu, bệnh nhân say nắng nặng được đưa vào, lập tức cho đá viên và mở máy lạnh để hạ nhiệt, sau đó truyền dịch để bổ sung nước.
Hai chiếc xe lăn được đẩy vào phòng cấp cứu để quan sát. Lý Hiểu Băng được đỡ lên giường để quan sát, y tá đặt ống thở oxy theo chỉ định của bác sĩ, cho thở oxy lưu lượng thấp.
Hô hấp của cô hơi nhanh, nhịp tim cũng hơi nhanh, nhiệt độ cơ thể cao lúc ở ngoài và đã hạ xuống sau khi vào phòng điều hòa, có lẽ là không bị sốt.
Nhớ lại những gì mà Tạ Uyển Doanh nói trong điện thoại, y tá đẩy máy điện tâm đồ đến, Chu Tuấn Bằng đo điện tâm đồ cho bệnh nhân.
Phó Hân Hằng đứng một bên, đôi mắt anh ấy không chút cảm xúc nhìn những người bên dưới.
Giáo sư Lỗ không còn ngồi trên xe lăn nữa, bác sĩ Chung và Tạ Uyển Doanh đỡ bà ấy đến ngồi trên ghế, bởi vì giáo sư cứ khăng khăng nói không cần nằm.
“Tôi không sao, em đến xem những bệnh nhân khác đi.” Giáo sư Lỗ giục bác sĩ Chung.
“Cô bị sao vậy, giáo sư?” Bác sĩ Chung cúi người hỏi. Giáo sư Lỗ là một vị trưởng bối đức cao vọng trọng ở học viện y và ở bệnh viện, nếu bà ấy bị bệnh thì cần phải đặc biệt quan tâm đến.
“Có thể là ở bên ngoài nóng quá, em xem cô ấy cũng không khỏe, tôi cũng vậy, già rồi nên không thể chịu nổi, nóng đến mức quặn ruột.” Giáo sư Lỗ chạm vào bụng nói: “Giờ thì đỡ hơn rồi, không đau nữa. Chỉ hơi đau chút thôi.”





Bạn cần đăng nhập để bình luận